Chương 490: Đây Là Chàng Nói? (7)
Chương 490: Đây Là Chàng Nói? (7)Chương 490: Đây Là Chàng Nói? (7)
Giọng nói không thể quen thuộc hơn, không biết từ bao giờ Chu Cảnh Sâm đã đi tới.
Lúc này hắn đang ở cách đó không xa, cả người mặc trường bào màu trắng, mái tóc đen cài trâm gỗ cưỡi tuấn mã. Thấy Diệp Gia nhìn sang, sắc mặt lạnh lùng khó gần như băng của hắn lập tức tan biến. Cạnh hắn còn có một cái xe ngựa đang dừng lại, xe ngựa vừa sa hoa vừa rộng rãi. Cửa sổ trước mặt Diệp Gia được vén ra, một người trong xe cau mày nhìn ra ngoài: "Nữ tử này là người sẽ ở chung phòng với ngươi à?"
"Không phải người ở chung phòng." Chu Cảnh Sâm nhìn hắn ta, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng."
Người kia câm nín, không biết nên nói gì, Chu Cảnh Sâm cũng không thèm để ý tới hắn ta nữa. Nhẹ nhàng nới lỏng dây cương đi tới gan Diệp Gia, thành thạo nhảy từ trên ngựa xuống. Sau đó gõ gõ cửa xe.
Diệp Gia thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn hắn, nàng cạn lời nói: "... Ta thấy chàng rồi, chàng còn gõ cửa làm gì?"
Bốn mắt nhìn nhau, khoé mắt Chu Cảnh Sâm cong lên: "Vậy sao nàng không ra?"
Chưa nói đến Chu Cảnh Sâm thể hiện quá dịu dàng, mọi người xung quanh đều im lặng được phen mở rộng tâm mắt, như thể hành động này của Chu Cảnh Sâm là không được bình thường. Sau đó cửa xe được mở ra, Diệp Gia vừa mới nhoài người ra khỏi cửa xe đã bị Chu Cảnh Sâm đưa tay ra bắt, không biết xấu hổ ôm eo nàng am xuống dưới.
Diệp Gia ngơ ngác nhìn động tác của hắn, tới khi tỉnh táo lại đã được hắn đặt lên lưng ngựa.
Diệp Gia: "2
Chu Cảnh Sâm nhảy lên lưng ngựa ngồi phía sau nàng. Hai tay tự nhiên vòng qua eo nàng câm dây cương, cả người quấn quanh nàng như đang nhốt nàng trong ngực. Mặt người trong xe ngựa như đất hạn, cả người rã rời nhìn chằm chằm Diệp Gia, trong ánh mắt đầy sự nghi ngờ và dò xét nhìn nàng. Dường như không thể hiểu nổi người lạnh lùng như Chu Cảnh Sâm sao có thể thân thiết với nữ tử như vậy.
Diệp Gia cảm nhận được ánh mắt của người đó nên ngạc nhiên quay qua phía sau hỏi: “Người kia là ai vậy?”
"Người quen cũ ở Yên Kinh."
"Quen biết cũ?" Diệp Gia nhíu mày: "Người Cố gia?"
"Ừm." Chu Cảnh Sâm dùng ống tay áo rộng thùng thình che nửa người Diệp Gia lại, hơi xoay người ngăn chặn những ánh mắt đang nhìn trộm. Giọng nói trâm thấp nhưng nghe rất rõ: "Không cần quan tâm đến hắn ta, là người ngoài thôi."
Diệp Gia nhướng mày, Chu Cảnh Sâm lại cười: "Gia nương nàng phải nhớ kỹ, trừ khi là người ta chủ động dẫn tới gặp nàng, nàng mới cần chú ý tới. Những người không quan trọng nàng cứ việc đối đãi tùy tâm trạng."
Tới nay Chu Cảnh Sâm cũng chỉ lĩnh về một vài người, một người là Liễu Nguyên, Quách Hoài, Trát Ba Đồ, Tôn Ngọc Sơn, còn người còn lại là Trân Thế Khanh.
Hắn lại nói hết sức kiêu ngạo, nghe như không xem ai ra gì. Nhưng Diệp Gia rất thích.
Diệp Gia nở nụ cười công nghiệp: "Đây là chàng nói?"
Chu Cảnh Sâm giật dây cương, con ngựa hí vang. Hắn cười nhẹ: "Ừm, ta nói."
Vào tháng năm tiết trời đã dần nóng lên, mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Một trận gió nổi lên, ngày chiếu vào đại địa. Một cơn gió nổi lên, liền có một luồng khí nóng phả vào mặt.
Tay áo của Chu Cảnh Sâm giúp che chắn khỏi cái nóng nực bên ngoài, nắm chặt dây cương chậm rãi đi về nơi ở tạm thời của mình ở Luân Đài. Hắn đi đến Luân Đài chuyến này là phụng lệnh triệu tập của Tô Lặc Đồ, đi Ký Châu áp giải Tái Lợi Khắc. Nhưng trước khi bị áp giải về, muốn gặp Tô Lặc Đồ một lần, hiện giờ dừng chân ở đây chính là vì lý do này. Diệp Gia tựa vào trong lòng hắn, nghe hắn chậm rãi kể lại những chuyện này, có thể đoán ra được toàn bộ câu chuyện.
Tô Lặc Đồ muốn Tái Lợi Khắc phải lấy mạng đền mạng, hắn ta căn bản không muốn phục tùng theo mệnh lệnh của triều đình. Bề ngoài thì tỏ ra không thể ra tay với Tái Lợi Khắc, nhưng lại bí mật tới tìm Chu Cảnh Sâm muốn cùng hắn thương lượng một giao dịch.