Chương 492: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (2)
Chương 492: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (2)Chương 492: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (2)
Nhịp tim Diệp Gia đột nhiên đập mạnh thình thịch, hai má bất giác nóng lên. Chu Cảnh Sâm dựa vào nàng, thở dài một hơi rất khẽ, gần như không thể nghe thấy rõ và nói bên tai nàng: "Cũng không hẳn là thế, Turkic dòm ngó quốc thổ Đại Yên ta từ lâu. Đã sớm nuôi dưỡng tham vọng khai chiến với Đại Yên. Cho nên bất kể Tái Lợi Khắc sống hay chết, thì đều không ảnh hưởng đến mưu đồ và dã tâm xâm chiếm Đại Yên của người Đột Quyết. Nên bất cứ điều cũng đều có thể trở thành lý do phát động chiến tranh."
"Vậy sao..." Nhiệt độ trên má Diệp Giai dân dịu xuống, cụp đôi mắt xuống, cảm thấy có chút nặng nề.
Chu Cảnh Sâm nói cho nàng biết chuyện này cũng không phải để khiến cho Diệp Gia thêm phiên muộn, mà là muốn nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hắn ôm lấy người trong ngực, tự do tự tại, nhân lúc không có ai chú ý đến bèn hôn một cái xuống vùng da ở gáy Diệp Gia. Cảm nhận được thân thể người trong lòng mình cứng ngắc, hắn mới rũ tâm mắt xuống, tiết chế lại cảm xúc, khẽ nói: "Gia Nương đừng sợ, vẫn còn có ta ở đây. Vi phu không dám thoái thác, nhưng vẫn tự tin nhất định sẽ không để nàng và mẫu thân phải dấn thân vào vòng xoáy nguy hiểm này đâu."
Diệp Gia vốn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Tây Bắc sẽ hỗn loạn, nên cũng không hề sợ hãi: "Ta biết rồi. Vậy chàng đi chuyến này thì khi nào mới trở về? Với lúc nào xuất phát?"
"Mười ngày sau bắt đầu xuất phát. Ít nhất thì cũng mất một tháng nữa ta mới về được, cứ an tâm ở nhà chờ ta."
Con ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa một tiểu viện nho nhỏ, hai người vừa mới đi đến cửa viện thì tình cờ trông thấy có hai người đang ngồi ở cái bàn đá trong một góc khác của sân viện. Một người tất nhiên là Liễu Nguyên, còn người kia là một nam tử có gương mặt lạ hoắc.
Chu Cảnh Sâm xoay người xuống ngựa, sau khi đặt chân xuống đất liền ôm ngang eo Diệp Gia, bế nàng xuống ngựa: "Den nơi rồi."
Diệp Gia ngước mắt thoáng nhìn liếc qua tiểu viện, đây là loại tiểu viện có năm gian phổ biến nhất. Nói là căn tiểu viện, nhưng chiếm diện tích cũng không hề nhỏ. Trong viện trồng mấy cây thông lá kim cao lớn, bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.
Chu Cảnh Sâm đẩy cánh cửa viện bước vào, Liễu Nguyên liền đứng dậy nghênh đón.
Liễu Nguyên và nam tử kia đứng dậy, trước tiên là thi lễ với Diệp Gia, rồi lại nhìn Chu Cảnh Sâm với bộ dạng muốn nói lại thôi, dường như là đang có việc muốn bàn bạc.
“Chính sự quan trọng, cứ đi đi."
Diệp Gia đảo mắt nhìn khắp chung quanh sân viện một lượt, bởi vì chỉ là nhà ở tạm thời nên trong sân viện ngoài mấy cái cây lớn, một cái bàn đá và thêm mấy cái ghế đá thì không còn cái gì khác. Chu Cảnh Sâm vén lọn tóc ra sau tai Diệp Gia, gật đầu, dẫn hai người kia đi đến một gian phòng ở phía đông, đẩy cửa bước vào. Diệp Gia thì đi một vòng quanh sân viện, thở dài một hơi, viện tử sống tạm thời quả nhiên là một chút ấm cúng cũng không có.
Phòng bếp của căn viện tử này không có dấu vết từng nấu nướng, nên ngay cả củi cũng không có.
Nàng đến đây ở mấy ngày, không thể tránh khỏi phải tự mình nấu nướng. Thời cổ đại không giống như hiện đại, không có dịch vụ giao thức ăn tận nhà. Hơn nữa đường đi vòng vèo, lộ phí cũng không dám phô trương, nên cũng thể ngày nào cũng ra tiệm ăn cơm được, không muốn chết đói thì chỉ còn cách nhóm lửa nấu cơm.
Diệp Gia tìm kiếm khắp sân hồi lâu cũng chỉ phát hiện ra một cái lò be bé, còn bé hơn cả cái lò dùng để sắc thuốc cho Chu Cảnh Sâm một chút.
Diệp Gia: "..."... Quả nhiên ở trong quán trọ vẫn thuận tiện hơn.
Đợi một hồi, đoàn xe la dưới sự chỉ dẫn của Diệp Thanh Sơn cuối cũng cũng đến ngoài sân viện.
Diệp ngũ muội đang ở trong xe, vịn vào cánh tay Diệp Thanh Sơn nhảy xuống đất, đi theo phía sau nàng ấy còn có Hỷ Lai đang ôm cái bọc đồ của Diệp Gia trong lòng.