Chương 493: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (3)
Chương 493: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (3)Chương 493: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (3)
Diệp Gia ra ngoài chuyến này là muốn mua một cửa hàng, thuận tiện tìm Tô Lâm bàn bạc một chút va chuyện đậu tằm. Đương nhiên là phải mang theo vài bộ y phục gọn gàng để mặc. Ngoại trừ quần áo, còn mang theo một ít trang sức và phụ kiện đi kèm với quần áo. Trong túi đồ này chứa rất nhiều đồ vật đáng giá, trên suốt chặng đường đi, Hỷ Lai không dám buông tay dù chỉ một lúc. Điểm Điểm cùng nhảy từ trên xe la xuống, vút một cái đã lao tót vào trong viện tử.
Diệp Gia nhận lấy bọc hành lý mà Hỷ Lai đưa cho, theo trực giác đẩy cửa của một gian phòng ra, rồi cất đồ đạc vào trong đó.
Diệp ngũ muội sống trong phủ Đô úy, lão gia tử Dương gia đã thu nhận nàng ấy làm đồ đệ. Đã dập đầu kính trà, đích thức là đồ đệ đã làm lễ bái sư. Hiện giờ ở Dương Gia, nàng ấy dám nói là nhận được đãi ngộ ngang hàng với đích xuất* cô nương, nhưng cũng được đối xử tương đồng với các tiểu bối Dương Gia.
*Con vợ cả, chính thê.
Lần này tới đây đón Diệp Gia là vì đã sớm nhận được tin tức, chứ không phải là muốn dọn tới đây sống cùng nhau. Nàng ấy cố ý đến đón Diệp Gia là vì muốn lôi kéo Diệp Gia đến sống cùng nàng ấy: "Tỷ, bên phía tỷ phu bận bịu nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến tỷ. Không bằng tỷ dọn đến Dương gia sống cùng với muội đi. Muội thấy tiểu viện này cũng khá tôi tàn, thiếu thốn rất nhiều thứ. Tỷ đến Dương gia sống với muội, còn có thể nếm thử tay nghề hiện giờ của muội nữa, muội đã theo sư phụ học được rất nhiều món ăn ngon đấy!"
Diệp Thanh sơn cũng đẩy cửa tiến vào, ánh mắt vô thức liếc nhìn quanh bốn phía một lượt, không thấy bóng dáng của Chu Cảnh Sâm đâu. Nghe thấy Diệp ngũ muội nói như vậy, liền bật cười nói: "Tam tỷ của muội bây giờ là người đã xuất giá rồi, tướng công ở đây, thì sao muội ấy có thể bỏ mặc tướng công mà dọn đến Dương Gia sống cùng muội được chứ? Tiểu hài tử này chỉ toàn nói nhảm!"
"A - Vì sao không được?" Tính tình của Diệp ngũ muội dần dần cũng vui tươi hơn rất nhiều, nghe vậy liền le lưỡi,"Tam tỷ không giống với những người khác."
Diệp Gia không nói gì, chỉ mỉm cười.
Diệp Gia không thân thiết với Diệp Thanh Sơn, trong ký ức của nguyên chủ cũng không xuất hiện nhiều bóng dáng của Diệp Thanh Sơn. Hiện giờ Diệp Gia tỏ ra xa cách, Diệp Thanh Sơn cũng thấy dễ hiểu. Dù sao thì tuổi tác của huynh muội hai người cùng chênh lệch khá lớn, và Diệp Thanh Sơn cũng đã xa nhà quá lâu rồi. Nếu như không phải Diệp Gia vẫn còn giữ được một chút bóng dáng từ thuở nhỏ, thì hắn cũng không thể nhận ra nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên được. Ba người ngồi ở trong gian nhà chính một lúc, Diệp Gia thấy sắc trời cũng đã gần đến giờ ăn tối, liền đề nghị ra ngoài mua chút đồ ăn.
Hỷ Lai đi vào phòng bếp thu dọn một lúc rồi cũng đi theo sau. Diệp Gia nhìn xung quanh mọi người nhưng đều không thấy Điểm Điểm đâu, lúc Điểm Điểm nhảy xuống xe là chạy thẳng một mạch vào trong viên, bây giờ cũng không biết là đang ở đâu. Thế là nàng liền gọi một tiếng.
Bụi cỏ rung lắc một trận, Điểm Điểm ló đầu ra khỏi bụi cỏ, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi dặn dò một câu: "Điểm Điểm, ngươi ở lại trông nhà nhé."
Nói xong, quay đầu nhìn Diệp ngũ muội: "Ngũ muội có biết đường đến Thái Thị Khẩu không?”
Chỗ này thì Diệp ngũ muội rất quen thuộc nhé!
Khoảng thời gian này, nàng ấy đi theo lão gia tử Dương gia học nấu nướng, nên đã chạy quanh mấy lần khắp các khu chợ bán thức ăn to to nhỏ nhỏ trong thành.
Luân Đài không giống như một địa phương nhỏ như trấn Đông Hương, chỉ có hai con đường đi ở hai phía Đông-Tây, và chợ sành. Toàn bộ trong thành Luân Đài có rất nhiêu dân chúng sinh sống, bốn phía đông tây nam bắc đều có vài con phố. Chợ sành cũng có, nó nằm ở phía thành Đông bên kia. , chiếm một diện tích rất rộng.