Chương 494: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (4)
Chương 494: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (4)Chương 494: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (4)
Vào thời điểm có thời tiết tốt, còn có thể mở cửa buôn bán cho đến tận giờ giới nghiêm cấm đi lại. Ngoài khu chợ sành sôi động ra, thì Luân Đài còn có một Thái Thị Khẩu riêng biệt, có rất nhiều hộ nông dân đến từ các thôn làng khác nhau quanh đây đều chạy đến đó để bán rau.
"Tỷ, cái này thì tỷ hỏi đúng người rồi đấy. Trong thành Luân Đài này, chỗ nào có đò ăn ngon nhất, chỗ nào có giá cả đồ ăn phải chăng nhất, muội đều biết rất rõ ràng."
Diệp ngũ muội ngồi trên xe la không nhịn được cứ nói mãi, lâu rôi nàng ấy không được trùng phùng với người thân. Diệp gia vừa tới, trong lòng nàng ất lập tức vui sướng: "Hôm nay muội muốn bộc lộ tài năng cho tỷ xem, để cho tỷ thấy ta không uổng phí công sức học tập!"
Diệp ngũ muội vui vẻ đến vậy, tâm trạng Diệp Gia cũng cảm thấy nhẹ nhõm: "Vậy thì tỷ sẽ chờ xem sao.
Một đoàn người đi đến khu chợ bán thức ăn lớn nhất Luân Đài, mua được rất nhiều thức ăn. Diệp Gia lại thấy, chỗ ở của Chu Cảnh Sâm ngoại trừ dâu muối và lương thực ra thì cũng không có một chút gia vị nào khác. Diệp Gia thực sự thấy hoài nghi rằng khoảng thời gian này hắn không phải ăn chực ở nhờ nhà của người khác, thì chính là chỉ ăn mỗi cháo. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không trải qua những ngày tháng ăn trừ cháo như thế, vì vậy Diệp Gia muốn mua các loại gia vị mỗi thứ một ít.
Diệp Thanh Sơn liền đi theo phía sau hai người, còn Tư Nam và Triển Lâm đi theo sau Diệp Gia để hỗ trợ bê đồ.
Đi loanh quanh hồi lâu, cả nhóm người Diệp Gia mói lên xe để trở về chỗ ở của Chu Cảnh Sâm.
Khi trở về dường như đã thảo luận xong công việc, Liễu Nguyên và nam tử lạ mặt kia đều ở lại, chờ ăn bữa tối ở Chu gia.
Tuy Liễu Nguyên nói rằng sau khi được điều đến Luân Đài thì cơm nước hàng ngày đã khá hơn rất nhiều rồi, nhưng vẫn là câu nói như cũ. Nguyên liệu nấu ăn trở nên phong phú hơn không có nghĩa là hương vị món ăn sẽ ngon hơn, thức ăn cho heo mà phòng bếp của quân doanh làm ra thì vẫn là thức ăn cho heo. Người đã lâu không được ăn món ngon như Liễu Nguyên, hôm nay chỉ cần là không phải chuyện gì liên quan đến tính mạng, thì chắc chắn sẽ ở lại dùng cơm. Còn về phân nam tử lạ mặt kia, nếu Liễu Nguyên mà không đi, thì hắn ta chắc chắn cũng sẽ không đi.
Diệp Gia xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn trở về, Liễu Nguyên trông thấy từ xa mà hai mắt đã sáng rực lên.
Chu Cảnh Sâm liếc mắt nhìn hắn, ngay trước mặt nam tử xa lạ kia nói với Diệp Gia: "Gia Nương, vị này là Lý tướng quân, Lý Văn Trúc.'
Lý Văn Trúc và Diệp Gia thi lễ với nhau, lúc này nàng với nghiêm túc đánh giá người này. Người này khoảng trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt vuông lớn, để râu quai nón, và một đôi mắt hổ sáng ngời có hồn. Vóc dáng khá cường tráng, hoàn toàn trái ngược với cái tên của mình. Người này có dáng dấp cực kì giống võ tướng, nhưng lời nói lại có phần nho nhã. Khi nói chuyện với Diệp Gia cũng kính cẩn, thái độ cũng khiêm tốn đúng mực: "Thiếu phu nhân."
"Tướng quân cũng là người quen cũ của Cảnh vương phủ sao."
Thực ra, Lý Văn Trúc vốn định gọi Diệp Gia là thế tử phi. Nhưng hiện giờ Chu Cảnh Sâm đã không còn là Cảnh vương thế tử, tước vị trên thân sớm đã bị triều đình phế bỏ. Lúc này mới thay đổi thành gọi thiếu phu nhân. Thái độ của Chu Cảnh Sâm đối với Lý Văn Trúc dường như cực kỳ kính trọng.
Diệp Gia thấy Chu Cảnh Sâm có thái độ như vậy, lập tức hiểu được suy nghĩ của hắn, cũng khách sáo đáp lại một câu: “Lý tiên sinh."
Diệp Gia không có ý định đích thân làm cơm tối, Diệp ngũ muội lại nhất quyết muốn bộc lộ kỹ năng cho Diệp Gia xem. Diệp Gia đương nhiên là sẽ vui vẻ đồng ý. Diệp Thanh Sơn trò chuyện cùng hai tỷ muội họ một lát rồi cũng đi vào thư phòng, lúc Hỷ Lai thu dọn nhà bếp, phát hiện ra cái gì cũng thiếu thốn.