Chương 499: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (9)
Chương 499: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (9)Chương 499: Nhất Định Là Nhầm Lan, Chắc Chắn Là Vậy! (9)
Một gian thì vị trí quá chếch, khuất trong ngõ hẻm của của hàng, thoạt nhìn thoáng qua thì căn bản không thể tìm thấy. Một gian khác mặc dù có vị trí không tệ, nhưng giá cả lại quá cao, mà không gian bên trong còn nhỏ hẹp. Một của hàng có diện tích vỏn vẹn mười mấy mét vuông, mà hắn ta lại chào giá ba mươi lượng bạc tiên thuê nhà một tháng.
Trong lòng nàng có hơi do dự, nghĩ rằng hay là mình cũng nên ghé phố Tây nhìn một chút. Khi nàng mới bước ra khỏi cửa hàng đang chuẩn bị lên xe la, thì nàng đụng phải một chiếc xe ngựa xa hoa ở ngay chỗ ngõ hẹp. Hai bên chị chặn trên đường phố, không thể tiến lên cũng chẳng lùi lại được.
Diệp Gia đang định bảo Tư Nam đánh xe về phía góc đường, để nhường đường cho chiếc xe ngựa này đi trước. Sau đó liền trông thấy rèm xe bên hướng Diệp Gia được vén lên một góc. Người ngồi bên trong là một thiếu nữ ăn mặc áo gấm sang trọng, lớp trang điểm tươi sáng xinh đẹp.
Ánh mắt của thiếu nữ kia xuyên qua đám người, rơi thẳng vào người Diệp Gia, trong nháy mắt trở nên sắc bén.
Khoảnh khắc Diệp Gia cảm nhận được ánh nhìn đó, lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, bốn mắt chạm nhau với thiếu nữ đó. Thiếu nữ kia quan sát Diệp Gia một thân chỉ mặc áo lanh vải thô nhưng cũng khó nén được sắc đẹp, vẻ mặt từ bình tĩnh thong thả mơ hồ chuyển sang cứng ngắc, rồi dần dần tái nhợt. Ánh mắt của nàng ta gắt gao dán chặt vào Diệp Gia, lập tức xoạt một tiếng hất tung rèm xe lên. Trong thoáng chốc, có một bóng dáng nhảy từ trên chiếc xe ngựa kia xuống.
Bóng dáng kia tiến đền gân Diệp Gia, ăn vận như một tỳ nữ nhà quý tộc. Nàng ta hơi hếch cằm lên, nói: "Vị cô nương này, cô nương nhà ta cho mời."
Trong lòng Diệp Gia có một dự cảm kỳ quái mơ hồ, nhưng vẫn cảm thấy khó có khả năng đó. Dù sao thì Yên Kinh cách Luân Đài xa đến vậy, phương tiện đi lại của thời cổ đại bất tiện nhường nào nàng cũng đã tự mình trải nghiệm, nên một thế gia quý nữ hẳn là rất không có khả năng bỏ trốn khỏi nhà mà chạy tới tận đây đâu. Diệp Gia chớp mắt, cũng không thèm để ý đến lời nói của người này. Chỉ nghiêng người nói với người môi giới đang chờ bên cạnh một câu, sau đó liền trèo lên xe la.
"Đi thôi, đến phố Tây thăm quan một chút, phố Đông có khả năng là không thuận tiện rồi."
Ánh mắt người môi giới nhìn chằm chằm lên người tỳ nữ được ăn mặc vô cùng có chỉnh tề, rồi nhanh chóng quay đầu lại đáp lời.
"Tư Nam, Triển Lâm, đi thôi."
Nói xong, Triển Lâm quất roi ngựa lên, kéo lấy người môi giới ngồi lên thanh rui trên xe, rồi thay đổi phương hướng đánh xe rời đi, tiếng bánh xe chuyển động kêu cót két.
Chiếc xe la của Diệp Gia đã đi cách xa, thì tỳ nữ kia mới giận đến tím mặt quay trở lại xe ngựa.
Trong xe ngựa, hai mắt của Cố Minh Hy đã đỏ ngầu, nước mắt rơi xuống như tuyến hạt trân châu bị vỡ. Móng tay nàng ta bấu chặt vào da thịt, hồi lâu sau mới lẩm bẩm thì thầm: "Không đúng, không đúng đâu. Doãn An ca ca chưa có thê tử, Doãn An ca ca sẽ không động lòng với bất kỳ ai được đâu, sao huynh ấy lại cưới thê tử được cơ chứ? Làm sao có thể, làm sao có thể..."
Phố Tây cách đây khá xa, Luân đài là một tòa thành rất lớn. Xe đổi hướng đi về phố Tây, chiếc xe ngựa kia liền theo sát ngay phía sau xe la của Diệp Gia. Diệp Gia đi đâu nàng ta sẽ theo tới đó, xe của Diệp Gia dừng lại thì nàng ta cũng lập tức đỗ xe lại đứng chờ, ý đồ rất rõ ràng không một chút che giấu.
Hỷ Lai xốc rèm của sổ xe lên ngoái đầu lại nhìn chiếc xe ngựa kia mấy lần, cau mày lại: “Đông gia, người này có ý gì vậy?”
"Không cần quan tâm đến bọn họ, không gây trở ngại cho chúng ta thì cứ vờ như không nhin thấy là được."