Chương 515: Gia Nương, Hãy Kiên Nhẫn Với Ta Thêm Chút Nữa (7)
Chương 515: Gia Nương, Hãy Kiên Nhẫn Với Ta Thêm Chút Nữa (7)Chương 515: Gia Nương, Hãy Kiên Nhẫn Với Ta Thêm Chút Nữa (7)
Xe la dừng trước cửa viện tử kêu cót két, Triển Lâm và Tư Nam ngồi bên ngoài nhẹ nhàng lên tiếng thông báo một câu 'đến rồi. Cũng không dám lên tiếng quấy ray nữa, mà yên lắng chờ đợi ở bên ngoài. Quần áo Diệp Gia bị vò có hơi nhăn nhúm, chỉnh trang một lúc lâu mới gọn gàng lại được. Nàng xuống xe đi vào nhà, Chu Cảnh Sâm xuống sau cô một bước cũng không đi theo phía sau, mà đổi hướng rẽ sang hướng phòng bếp.
Chờ lúc sau, thấy cả người hắn tỏa ra mùi thuốc nồng nặc bước vào trong phòng, Diệp Gia đang ngồi trên giường thu dọn hành lý, bỗng nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ.
Sắc mặt Chu Cảnh Sâm không hề thay đổi đóng cửa lại, ôm lấy Diệp Gia đang định đi ra ngoài, trực tiếp dẫn vào phòng trong. Chiêu hôm đó, hai người họ không bước chân ra khỏi phòng nữa. Diệp Gia không dám phát ra tiếng kêu ngay giữa thanh thiên bạch nhật*, dù cho bị ép nước mắt rơi lã chã, hận không thể cắn chết Chu Cảnh Sâm.
*Ban ngày ban mặt.
Hai người ở yên trong phòng ầm ï đến tận khi trời sắp tối, Diệp Gia thực sự đói đến nỗi không muốn cử động nên cuối cùng Chu Cảnh Sâm cũng chịu buông tha cho nàng.
Ngày mai hắn phải đi, Diệp Gia không mảnh vải che thân nằm trọn trong lòng hắn, vài lọn tóc bên thái dương đã ướt đẫm. Đôi mắt dường như đang ngập tràn hơi nước, mông lung mờ ảo nhưng cũng sáng ngời lạ thường. Chu Cảnh Sâm sớm đã tháo trâm cài tóc xuống, mái tóc đen mượt xõa ra, quấn quanh người Diệp Gia hệt như một con rắn đen dài. Toàn thân hai người đều ướt đẫm mồ hôi, Diệp Gia được hắn ôm trọn vào lòng.
Lúc này Chu Cảnh Sâm mới tiếp tục nói lại chuyện này: "Gia Nương, khi trở ve trấn Đông Hương sẽ thương lượng với A Cửu, để hắn ta chia sẻ ít nhân lực có ích cho Chu gia."
"Hả?" Diệp Gia thốt ra một tiếng bằng giọng mũi, uể oải yếu ớt liếc nhìn hắn một cái.
"Là để đề phòng phát sinh biến cố."
Chuyện Diệp Gia đoán được ra, thì đương nhiên Chu Cảnh Sâm cũng có thể nghĩ đến, hắn chỉ có thể hiểu biết nhiều hơn cả Diệp Gia. Trên thực tế, kiếp trước, trên dưới Cố gia đã dành hết mọi tâm huyết lên người Cố Minh Nguyệt. Dù sao thì Cố Minh Nguyệt vô cùng được sủng ái, hai năm sau còn sinh hạ được một người nhi tử cho tân hoàng. Lão già Cố Khởi Siêu đó còn mơ mộng Cố gia sẽ có người nắm giữ được ngôi vị hoàng hậu, còn mình thì được làm quốc trượng*. Nhưng thực tế lại hoàn toàn đi ngược lại với tưởng tượng, mặc dù Cố Minh Nguyệt nhận được sự ủng hộ nâng đỡ mãnh liệt từ Cố Gia, nhưng nàng ta lại không hề cảm thấy biết ơn Cố gia, trở mặt liên lôi Cố gia ra làm bàn đạp giúp bản thân leo cao hơn nữa.
*Cha vợ của vua.
Nói đến đây, có rất nhiều chuyện không cách nào tóm tắt được trong một lời.
Chu Cảnh Sâm suy tư một lát, liền nói cho Diệp Gia nghe vài chuyện liên quan đến Cố gia. Quả nhiên, những chuyện Chu Cảnh Sâm nói cũng tương tự như chuyện mà Diệp Gia biết, nhưng ngắn gọn và bao quát hơn. Hắn không đê cập đến mối quan hệ giữa Cố Minh Nguyệt và Cố Minh Hy, ngẫm lại thì thấy cũng khá bình thường. Suy cho cùng thì đối với một thế gia đại tộc mà nói việc nữ nhi bị ôm nhầm cũng khá mất thể diện. Hơn nữa còn tồn tại một cuộc hôn nhân giữa Cố Minh Hy và Chu Cảnh Sâm do chính miệng thánh thượng hạ chỉ, đương nhiên phải giấu thật kín chuyện này với người bên ngoài.
"Theo như hiểu biết của ta đối với Cố Minh Hy, thì người này hành xử có phần cay độc, sẽ không dễ dàng chịu để yên đâu." Trong mắt Chu Cảnh Sâm lộ ra sát ý: "Ta sẽ sắp xếp vài người hộ tống nàng về nhà, sau đó cứ để họ phòng thủ trong nhà một khoảng thời gian dài."
Diệp Gia nghe thấy hắn nói chuyện nghiêm túc đến vậy liền bật cười: "Chẳng lẽ Cố Minh Hy còn có gan dám giết ta nữa sao?"
Nàng vừa mới nói dứt lời, Chu Cảnh Sâm đã cụp mắt xuống hôn nàng, không nói một lời nào.