Chương 516: Gia Nương, Hãy Kiên Nhẫn Với Ta Thêm Chut Nữa (8)
Chương 516: Gia Nương, Hãy Kiên Nhẫn Với Ta Thêm Chut Nữa (8)Chương 516: Gia Nương, Hãy Kiên Nhẫn Với Ta Thêm Chut Nữa (8)
Chương 87: Gia Nương, hãy kiên nhẫn với ta thêm chút nữa (8)
"Gia Nương, thế gia đại tộc tranh quyền đoạt lợi, nào có ai trên tay không dính máu tươi." Chu Cảnh Sâm không dám chắc chắn rằng Cố Minh Hy nhất định sẽ ra tay, dù sao thì Cố Minh Hy có dám khiêu khích hắn hay không thì lại là một chuyện khác, nhưng đề phòng bất trắc vẫn là điều rất cần thiết.
Diệp Gia vốn dĩ không nghĩ đến chuyện sinh tử, nhưng sau khi nghe xong những lời Chu Cảnh Sâm nói thì không thể không cẩn thận hơn.
Dù sao thì nếu thay đổi một góc nhìn khác, việc giết chết nàng rồi dàn dựng là một vụ tai nạn cũng không phải việc gì quá khó. Nói đến đây, Diệp Gia không nhịn được nhớ lại nguyên nhân cái chết của nguyên chủ. Chuyện nguyên chủ bị bán vào lầu xanh, chưa đến một năm thì bị khách làng chơi đánh chết, phải chăng chuyện này cũng bị kẻ khác động tay động chân vào?
Có một số chuyện không thể suy nghĩ quá chỉ tiết, vì nghĩ càng sâu thì càng thấy đáng sợ. Xem ra số tiền vất vả kiếm được đã đến lúc phát huy được tác dụng, nên thuê mấy tên hộ vệ giỏi đánh nhau để trông coi nhà cửa.
Hai người cùng yên lặng nằm trên giường ôm chặt lấy nhau, một lúc lâu sau Diệp gia mới mỉm cười nói: "Yên tâm, số ta may mắn như vậy, sẽ không chết dễ dàng đến vậy đâu. Ồn ào suốt cả buổi chiều, ta đói bụng quá rồi. Mau ngồi dậy đi ăn cơm tối thôi nào."
Chu Cảnh Sâm nghe nàng nói vậy, nỗi bất an trong lòng mới coi như thả lỏng hơn: "Gia Nương, hãy kiên nhẫn với ta thêm chút nữa."
Bữa tối là do Hỷ Lai chuẩn bị, quả thực không ngon tí nào. Nhưng chân tay Diệp Gia mất sức không thể nấu cơm, nên đành cố ăn chút gì đó cho no bụng. Đến buổi tối Chu Cảnh Sâm vội vàng chạy ra ngoài. Chờ đến khi hắn trở về thì cũng đã nửa đêm, Diệp Gia đang mơ màng ngủ gật trên ghế, hắn thẳng thừng khua người tỉnh dậy. Quần áo trên người nàng đều là Chu Cảnh Sâm mặc cho. Diệp Gia vừa mở mắt liền nhìn thấy trong viện tử có bốn nữ tử đang đứng, dường như không có cảm giác tôn tại.
Diệp Gia vừa mới ngồi dậy, bốn nữ tử đó liên quỳ gối xuống đất: "Chủ tử."
Diệp Gia: "2
"Đây là những võ tỳ được huấn luyện đặc biệt, công phu võ nghệ của bọn họ khá tốt." Chu Cảnh Sâm nhẹ nhàng nói: "Từ giờ trở đi sẽ luôn theo sát bên cạnh nàng và mẫu thân để hầu hạ."
Diệp Gia thật không ngờ tốc độ làm việc của hắn lại hiệu quả đến vậy, vừa mới nói xong đã tìm được người. Chu Cảnh Sâm dường như nhìn thấu được tâm tư của nàng, nói: "Ta đã tìm người rất lâu rồi, nhưng chưa có thời gian rảnh để đưa về nhà. Bây giờ trùng hợp người ở Luân Đài, nên tiện thể đưa bọn họ qua đây luôn." Ánh mắt của Diệp Gia dừng lại trên người bốn nữ tử, vóc dáng có cao có thấp. người cao thì ít nhất cũng phải 1m7, còn người thấp thì thấp hơn Diệp Gia một khoảng. Nhưng không rõ có phải do ảo giác của Diệp Gia hay không, luôn cảm thấy nếu như mấy người này không xuất hiện, đứng im tại đó có thể hòa vào làm một thể với bóng đêm. Nàng quả thực không biết dạo gần đây các nhà vương tôn đều có thói quen huấn luyện ám vệ đặc biệt, giống như bốn người thình lình xuất hiện trước mắt này chính là những người mà Chu Cảnh Sâm sớm viết thư gửi đến Yên Kinh yêu cầu.
Bốn người họ đã từng gặp Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm khoát tay, các nàng liên hành lễ vái chào rồi biến mất trong viện tử.
Diệp Gia hết sức kinh hãi, ngạc nhiên đến nỗi quên mất hiện giờ là ngày tháng năm nào. Chu Cảnh Sâm cũng không kịp giải thích quá nhiều, một canh giờ nữa là hắn phải chuẩn bị khởi hành đến Ung Châu đón người, bên phía Diệp Gia có một số chuyện cần hắn dặn dò thật cẩn thận: "Mấy ngày này hãy tỉ mỉ chú ý đến tình hình của trấn Lý Bắc, một khi có gió thổi cỏ lay*, thì đừng tiếc của, đặt sự an nguy của cả nhà lên hàng đầu."
*Một biến động nhỏ.