Chương 524: Hỷ Lai Đi Tìm Đại Phu Đến Đây. (8)
Chương 524: Hỷ Lai Đi Tìm Đại Phu Đến Đây. (8)Chương 524: Hỷ Lai Đi Tìm Đại Phu Đến Đây. (8)
Diệp gia suy ngẫm một hồi, vẫn cần phải làm một vòng khảo sát thị trường để tìm hiểu gu thẩm mỹ của tầng lớp phú quý mới được. Nhưng ở trấn Đông Hương nhỏ bé này thì có được bao nhiêu vị phu nhân có mắt thẩm mỹ? Muốn tìm hiểu thị trường bên Luân Đài cũng không dễ dàng gì. Nhớ tới đây, Diệp Gia không khỏi đưa mắt nhìn về phía Dư thị.
"Mẫu thân có sở trường về vẽ màu không?" Nhắc mới nhớ, Dư thị xem như là người có gu thẩm mỹ nổi bật nhất trong số những người Diệp Gia quen biết. Bất kể là phong cách ăn mặc, trang điểm hay là những vật dùng, nội thất trong nhà đề rất có tính thẩm mỹ, nếu Dư thị nhận đứng thứ hai thì không ai dám xếp số một.
"Ta?" Dư thị thoáng sửng sốt: "Ta cũng biết vẽ vời một chút, nhưng cũng không được tính là vẽ đẹp."
"Mẫu thân, hay là người bớt chút thời gian nghĩ thử một chút xem nên dùng loại bình hay là loại hộp gỗ như nào để đóng gói mấy thứ này, nghe người khác đồn rằng mấy thứ này sử dụng rất hữu ích, sẽ khiến người bằng lòng bỏ tiền bạc ra mua." Diệp Gia nói thẳng, Dư thị đương nhiên hiểu rõ điều này.
Dư thị suy tư một hồi, cảm thấy chuyện này quả thật bà ấy có thể làm được. Liền không cần trì hoãn thêm nữa: "Vậy được, để ta thử suy nghĩ thêm mấy ngày xem sao."
Hai người đang nói chuyện, Diệp Gia thoáng liếc nhìn sắc mặt của Dư thị, lông mày nhíu lại. Tuy rằng thời tiết ngày hè quả thực rất nóng, không có điều hòa hay quạt mát thì rất dễ đổ mồ hôi ướt đẫm cả người. Nhưng ở phân xưởng có tấm che nắng chất lượng khá tốt, Diệp Gia đứng trong bóng râm một lúc đã không còn thấy nóng nữa. Nhưng Dư thị đứng ngay bên cạnh nàng lại không có dáng vẻ yên ổn như thế.
Sắc mặt đỏ bừng, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, lúc bà ấy nói chuyện còn có cảm giác như hoảng hốt hụt hơi.
"Mẫu thân, người làm sao thế? Thấy khó chịu trong người sao?"
"Không sao,' Dư thị cũng không rõ, từ trưa đến giờ, bà ấy thấy nhịp tim mình đập rất nhanh, lại nóng nực, mặt cũng nóng bừng: "Không biết có ăn phải thứ gì bị hỏng hay không, mà trong người cứ cảm thấy nôn nao khó chịu."
Diệp Gia thầm nghĩ, bữa trưa ăn mì lạnh, cả nhà đều cùng ăn, hình như cũng đâu có ai bị vấn đề gì. Nhưng thoáng sững sờ giây lát: "Mỗi mình người bị thôi sao?"
"Hả?" Dư thị chưa nắm bắt được vấn đề, chỉ câm khăn tay lên lau giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Thôi vậy, vê nhà trước đã."
Dư thị cũng chỉ là tới trông nom một chút, lúc này lại cùng trở về nhà với Diệp Gia.
Hai người ngồi trên chiếc xe la, Dư thị thì vẫn giống lúc nay mặt đỏ tía tai, giống hệt như bị cảm nắng. Trở về Thẩm gia, thì thấy tình trạng của Diệp tứ muội cũng không kém Dư thị bao nhiêu, cùng triệu chứng nôn nao, khó chịu, nhịp tim đập nhanh. Một người bị như vậy, hai người bị như vậy, rõ ràng là có vấn đề. Diệp Gia nghĩ đến món thịt chín mua ở cửa hàng vê ăn thử bữa trưa hôm nay, nàng thấy khó ăn nên không gắp được mấy miếng, phần còn lại liền bị mọi người ăn hết.
"Tiểu Lê, đi tìm đại phu đến đây." Trong lòng Diệp Gia mơ hồ có vài suy đoán, nhưng lại không quá dám tin tưởng. Bộ dáng này tương tự như ăn phải vỏ cây anh túc vậy.
Có phải là vỏ anh túc không hay nói cách khác, Diệp Gia cũng chỉ nghi ngờ.
Bầu trời âm u bỗng lại trở nên oi bức, tựa như đang muốn đổ cơn mưa. Diệp Gia trông thấy tình trạng đổ mồ hôi của Diệp tứ muội còn nghiêm trọng hơn so với Dư thị, nên thẳng thắn ôm lấy hài tử trong lòng nàng ấy. Diệp tứ muội tay cam một cây quạt to quạt thật mạnh, vẫn cảm thấy trong người nóng nực đến hoảng. Đợi hơn nửa ngày, Linh Đang mới vội vàng dẫn lão đại phu chạy đến.
Diệp Gia vội vàng nhường lại vị trí, bảo lão đại phu đến gan bắt mạch cho Dư thị và Diệp tứ muội.