Chương 526: Biện Pháp Này Quá Độc Ác (2)
Chương 526: Biện Pháp Này Quá Độc Ác (2)Chương 526: Biện Pháp Này Quá Độc Ác (2)
Lúc trước chẳng qua chỉ là bản thân muốn mua về để nếm thử mùi vị, rồi so sánh với món thịt của nhà mình. Không biết là do thịt nhà nào có vấn đề, cho nên mua luôn của cả hai nhà.
"Tỷ, đại phu nói vậy là có ý gì?" Diệp tứ muội trông thấy Diệp Gia quay lại, vội tiến tới hỏi. Bữa trưa nàng ấy ăn khá nhiều món thịt kia, sau khi nuôi con thì sức ăn của nàng ấy càng nhiều hơn một cách đặc biệt, cũng hết cách rồi. Mấy lời có vẻ nho nhã đại phu nói vừa nấy, nàng ấy không nghe hiểu một chữ nào hết.
Diệp Gia thoáng nhìn qua Dư thị, lời ít mà ý nhiều: "Có ý là thứ đồ kia ăn nhiều sẽ bị nghiện, giết người một cách vô hình." Lá gia nhìn thoáng qua Dư thị, lời ít mà ý nhiều: "Chính là vật kia ăn nhiều nghiện, giết người vô hình."
Lời nói này có chút khoa trương, nhưng những người ở thế hệ sau đã từng được học qua giai đoạn lịch sử đen tối đối với thứ đồ này khá có ấn tượng. Diệp Gia không phủ nhận lời nói của mình có chút bất công, nhưng nha phiến quả thực là nên tránh tiếp xúc.
Hai câu này của Diệp Gia thành công hù dọa Diệp tứ muội. Sắc mặt nàng ấy trắng bệch, đứng ngồi không yên, hận không thể chạy đi nhắm mắt móc họng. Nhưng đồ ăn đã nuốt vào trong bụng từ trưa, bây giờ đừng nói móc họng nôn ra, mà có lẽ còn tiêu hóa sạch sẽ từ sớm rồi: 'Mây mà bây giờ ta cũng không cho hài tử ăn. Nếu hài tử vẫn còn ăn sữa, ta mà ăn bậy ăn bạ như thế này, chẳng phải là sẽ khiến hai hài tử phải chịu khổ hay sao?"
"Mới nãy đại phu cũng đã nói, may mà bọn họ cho vào liều lượng không quá nhiều, ăn một một lần hai lần có lẽ cũng không bị làm sao." Diệp Gia lên tiếng an ủi: "Hiện tại quan trọng là phải điều tra ra rốt cuộc là món ăn của nhà nào pha thêm thứ đồ như nha phiến vào trong."
Thực ra muốn phân biệt xem trong món ăn nhà nào có chứa thứ này thì cũng rất dễ dàng, dù sao thịt của hai nhà này chế biến đều dở. Trước khi cửa hàng Tây Thi mở bán món thịt thì việc kinh doanh của mấy nhà bán thịt cũng chỉ được coi như ở mức trung bình.
Dù sao thì tuy rằng mùi vị không được ngon cho lắm, những vẫn thật sự là thịt. Từ đầu năm nay thiếu ăn thiếu mặc, nên đồ vật đương nhiên quý vì hiếm có. Sau đó cửa hàng Tây Thi mở ra, thì mấy nhà kinh doanh thịt chín trên thị trấn mới chịu ảnh hưởng. Chỉ cần phái người ra ngoài nghe ngóng, xem xem nhà nào chất lượng món ăn không hề được cải thiện mà có thể duy trì việc kinh doanh không tụt dốc, hoặc là kinh doanh ngày càng phát đạt hơn, thì nhất định là nhà đã thêm thứ đồ kia vào.
Kỳ thật không cần Diệp Gia nhắc nhở, đạo lý này tất nhiên là đều hiểu rất rõ.
Thu Nguyệt sai người đi đến hai cửa hàng bán thịt chín quan sát cặn ke khoảng hai, ba ngày, quả nhiên liền phát hiện có điều bất thường.
Trấn Đông Hương có tổng cộng ba nhà kinh doanh thịt nấu chín, trong đó có một nhà họ Lưu, vào một tháng nọ việc kinh doanh bỗng nhiên phát đạt. Nhà hắn ta chủ yếu là bán thịt dê, ngoài ra còn kiêm thêm một chút thịt bò. Vị trí cửa hàng không được tốt cho lắm, nằm ở phố Tây. Trong quá khứ tuy rằng thịt chế biến ra có thể bán được, nhưng lời lãi kiếm được cũng chỉ đủ nuôi sống gia đình. Gần một tháng qua không hiểu tại sao, khách khứa lui tới nếm thử thịt dê nhà hắn ta ngày càng nhiều, đều là càng ăn thì càng thèm thuồng.
Chuyện này không còn gì để bàn cãi, đương nhiên chính là hộ gia đình này.
Thời điểm Thu Nguyệt mang tin tức về báo cáo với Diệp Gia, Diệp Gia đang ở phòng khách tiếp đón Ngô gia tam thiếu.
Nhắc mới nhớ, tin đồn lúc trước đã tạo thành một sự đả kích không nhỏ cho công việc kinh doanh của Ngô gia. Kinh doanh xà phòng thơm bị đình chỉ không nhắc đến, son phấn bột nước cũng bị dính một chút ảnh hưởng. Những thương hộ trên trấn lúc trước đặt mua son phấn bột nước từ phân xưởng của Ngô gia bị giảm một nửa.