Chương 527: Biện Pháp Này Quá Độc Ac (3)
Chương 527: Biện Pháp Này Quá Độc Ac (3)Chương 527: Biện Pháp Này Quá Độc Ac (3)
Nhưng chút tổn thất này cũng không tính là gì đối với Ngô gia. Mấy năm nay Ngô gia kinh doanh khá lớn trong lĩnh vực son phấn bột nước, dù không giống như việc chạy thương của Trình gia, nhưng cũng có thương đội riêng. Nhưng mấy thế hệ trước của Ngô gia đều sẽ ra sức giao thiệp, công việc kinh doanh phía đông đến Yên Kinh, phía tây có Tây Vực, đều có bạn làm ăn. Chút tổn thất lợi nhuận nho nhỏ trên trấn đối với Ngô gia chỉ là không đau ngông ngứa, nhưng không thể không nói việc này vẫn để lại trong lòng người Ngô gia một cục tức lớn.
Ngô gia đã làm ăn kinh doanh suốt bốn, năm thế hệ, đừng thấy nhà họ kinh doanh không thịnh vượng, nhưng thực chất gia nghiệp lại rất đồ sộ, gia sản tổ tiên cũng giấu rất sâu.
Người Ngô gia tự xưng là người đọc sách, nên toàn bộ con cháu Ngô gia từ nhỏ đều phải học đọc sách viết chữ. Nếu không phải do con cháu Ngô gia trình độ học vấn có hạn, thì nhà bọn họ sớm đã sớm thoát khỏi cái mác thương nhân, chuyển hướng sang quan trường. Căn bản không cần e sợ một tên giáo úy. Tuy nhiên chính vì gia đình có căn cơ đủ sâu, nên từng người Ngô gia đều kiêu ngạo từ tận đáy lòng. Thế hệ trước còn bày ra bộ dạng giả vờ, đến đám tiểu bối thì không thể che giấu nổi tính khí ngạo mạn.
Lời đồn lúc trước bề ngoài thì Ngô gia giả bộ như không hề hay biết đó là thủ đoạn của người Chu gia, không thèm so đo, vẫn ung dung thản nhiên. Nhưng trong tâm lại luôn tính toán tìm cơ hội để đòi lại tất cả. Cho dù không đòi lại được thì cũng phải dạy dỗ người Chu gia một bài học để trút giận.
Kìm nén hơn hai tháng, Ngô gia tam thiếu tìm đến của lúc này có ý tứ rất rõ ràng, cửa hàng Linh Lung e là không thể hợp tác với Chu gia.
"Qủa thực là tiếc nuối, nếu không phải mọi chuyện đều có nguyên nhân, thì Ngô gia ta chắc chắn sẽ không làm ra hành động thất tin thế này." Cách ăn mặc của Ngô gia tam thiếu nho nhã lễ độ hệt như một thư sinh, lời nói hành động cũng lão luyện hơn huynh trưởng của hắn ta rất nhiều: "Như phu nhân của phủ đô đốc đích thân chỉ định nguồn hàng, không thể đùn đẩy được. Chúng ta cũng không còn cách nào khác. Thị trường lớn như trấn Đông Hương, tiểu môn tiểu hộ như Ngô gia chúng ta cũng không xuất ra được nhiều hàng hóa đến vậy, nên sợ là không thể hợp tác với phu nhân nữa."
Hắn ta lôi Như phu nhân ra làm cái cớ là hợp tình hợp lý, ngược lại biểu thị rõ ràng Diệp Gia nếu cứ bắt buộc nhà hắn ta phải chấp nhận việc kinh doanh phân xưởng thì sẽ là lấy quyên thế chèn ép người khác.
Thực ra Diệp Gia đã sớm dự đoán được ngày này, nên không thấy có chút nào ngoài ý muốn. Điều đáng ngạc nhiên duy nhất, đại khái chính là tính tình của Ngô tam thiếu vậy mà có thể nhẫn nhịn được, mãi ba tháng sau mới tìm đến cửa.
Lập tức cũng không nói thêm câu nào, trầm ngâm trong chốc lát liền thẳng thắn gật đầu: "Nếu đã như thế, vậy thì khế ước kia cũng đã vô hiệu." Tuy rằng đã chờ đợi ngày này từ lâu, nhưng không đồng nghĩa Diệp Gia có thể dễ dàng để mặc cho bọn họ lừa gạt: "Vậy chuyện làm trái với điều ước này thì tính toán thế nào?"
Người làm ăn phải bàn đến chữ tín, việc Từ Hữu Tài tham tiền phụ nghĩa lúc trước hệt như một vết xe đổ. Diệp Gia chung quy hiểu rõ có một số thương nhân nhỏ không coi trọng điều khoản của khế ước, nên độ tin cậy cũng cần kiểm chứng lại. Nhưng Ngô gia lại hoàn toàn khác biệt với hạnh thương hộ nhỏ như Từ Hữu Tài.
"Đương nhiên là giải quyết như trên khế sách đã viết rồi." Ngô tam thiếu cười nói: 'Chuyện phát sinh đột ngột, đây là điều Ngô gia ta nên chịu trách nhiệm."
Ngô gia căn bản không quan tâm khoản bồi thường nhỏ này. Mục đích Ngô tam thiếu đến đây chuyến này là quyết tâm phải hủy bỏ được khế ước, nên cũng đã mang đủ số bạc theo trong người.