Chương 543: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (2)
Chương 543: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (2)Chương 543: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (2)
"Ta mà muốn nói thì cũng là nói với Doãn An ca ca, cùng ngươi phí lời làm cái gì!" Cố Minh Hy tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, cả giận nói.
"Chu Cảnh Sâm không có ở đây."
"Ngươi gạt người!" Cố Minh Hy bị chọc cho tức chết,'Hôm nay chính mắt ta trông thấy Doãn An ca ca hồi phủ, ngươi nói hươu nói vượn cũng không thèm nghĩ sẵn trong đầu một chút!"
"A,' Diệp Gia mặt không đỏ tim không đập: "Hóa ra ngươi biết à."
Nói một câu không nặng không nhẹ, khiến Cố Minh Hy tức giận dậm chân tại chỗ. Nàng ta coi như hiểu rõ, hôm nay cho dù thế nào Diệp Gia cũng không cho phép nàng ta gặp được Chu Cảnh Sâm, sẽ chỉ lãng phí thời gian vô ích. Liên ném lại một câu nói không rõ ý tứ: "Ngươi cho rằng mình có thể đắc ý được bao lâu hả? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôn quê thô tục, chờ khi gặp được nàng ta, ngươi chạy không thoát được đâu. Kiểu gì cũng có lúc ngươi phải trả một cái giá rất đắt!"
Nói xong, nàng ta bỗng phất ống tay áo một cái, dắt theo hai tỳ nữ thiếp than nổi giận đùng đùng mà rời đi.
"Nàng ta?" Diệp Gia chớp chớp mắt, là ai? Cố Minh Nguyệt sao?
Không dự đoán được không lời nói của Cố Minh Hy có mấy phần đáng tin cậy, tin tức có thật sự chuẩn xác hay không. Chuyện này vẫn nên thận trọng hơn. Dù sao một khi chiến tranh nổ ra sẽ kéo theo rất nhiều thương đau, tại trấn Đông Hương này có tới hàng ngàn dân chúng. Chu Cảnh Sâm thân là hiệu úy nơi đây, lại càng phải có trách nhiệm nặng nề hơn đối với an nguy của dân chúng ở đây. Diệp Gia suy tư một lát, rồi quay đâu quay trở lại phòng ngủ.
Dư thị đã đi, trong phòng im ắng. Lúc Diệp Gia trở vê thì Chu Cảnh Sâm đã ngủ say, người này nằm an tĩnh trên giường trông giống hệt như một công tử thế gia kim tôn ngọc quý. Chẳng qua hắn vốn dĩ là quý tộc hoàng gia, tính kiêu ngạo đã được khảm sâu vào trong xương máu rồi.
Diệp Gia chăm chú ngắm nhìn hắn, tâm tư vô thức suy nghĩ miên man, không thể phủ nhận, nàng đối với tình cảm của hắn là bắt đầu từ thấy sắc nổi ý. Nhưng từ khi hai người sống chung, Diệp Gia bắt đầu đánh giá người này. Ngồi ngay ngắn bên mép giường, Diệp Gia đưa tay vén sợi tóc vương trên hai gò má hắn ra sau: "... Mặc dù chàng có chút phiền phức nhưng cũng cực kì có số đào hoa, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo ta lại thích chàng đến vậy chứ."
Nhỏ giọng thâm thí mấy câu xong, Diệp Gia lại vươn tay chỉnh lại chăn mỏng cho hắn, rồi đứng dậy ra ngoài.
Nàng mới vừa rời đi, lông mi của người nằm trên giường khẽ rung rinh. Diệp Gia ra khỏi phòng, tiện tay khép cửa lớn lại, nên hoàn toàn không nhìn thấy đôi tay bị mái tóc đen dài che lấp của Chu Cảnh Sâm đã đỏ bừng lên. Bản thân Chu Cảnh Sâm cảm thấy vết thương lần này của mình không nghiêm trọng lắm, nhưng thời điểm Diệp Gia thay thuốc cho hắn lúc tối thì vẫn có chút khó chịu. Mũi tên xuyên thủng qua phân bên phải phía dưới xương sườn của hắn. Nếu như không phải là bị xương cốt kẹp lại, thì có lẽ đã bị thương tổn đến nội tạng rồi. Từ Ung Châu chạy đến Luân Đài phải đi mất hơn 20 ngày đường, miệng vết thương của hắn đương nhiên là sẽ không rướm máu ra bên ngoài. Chỉ là chỗ thịt bị đâm thủng còn chua có khép miệng, nên nhìn thì có vẻ thương tích khá nặng.
Diệp Gia vừa bôi thuốc cho hắn, vừa thỉnh thoảng nghe thấy một âm thanh rất nhỏ nhưng chắc chắn là có tiếng rít nhẹ phát ra từ trong miệng của Chu Cảnh Sâm. Mỗi lần cử động là lại nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của hắn, Diệp Gia cố gắng nhẹ tay nhất có thể, nhưng hắn vẫn khẽ rít lên đau đớn: "... Thật sự đau đến vậy sao?"
"Không đau lắm." Chu Cảnh Sâm cụp mặt xuống, nhìn chằm chằm Diệp Gia đang băng bó cho mình, sắc môi tái nhợt nhưng lại nở nụ cười ấm áp: "Vết thương nhỏ thôi, nàng nghe nhầm rôi.'