Chương 544: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (3)
Chương 544: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (3)Chương 544: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (3)
Diệp Gia map máy môi, bực bội nói cho hắn biết: "Đau qua thì cũng không cần gắng gượng chống đỡ, đau thì chính là đau."
“Thật sự không đau."
Diệp Gia: "..." Được thôi, sĩ diện của nam nhân, nàng cũng có thể hiểu được.
Nhưng dựa vào mức độ thương tích của Chu Cảnh Sâm, động tác trên tay Diệp Gia vốn đã nhẹ nay còn nhẹ nhàng hơn nữa. Nàng cẩn thận từng li từng tí mà lau miệng vết thương cho hắn, lại bôi thêm thuốc trị thương. Nghe thấy hắn một mặt thì nói với nàng là không đau, một mặt lại không nhịn được khẽ rên, lúc Diệp Gia băng bó cho hắn gần như phải nín thở.
Vòng tay ôm lấy eo hắn, quấn quanh một vòng băng vải cho hắn. Đang định thắt nút thì Diệp Gia không cầm chắc, phần băng vải còn lại rơi xuống đất đất lăn vòng tròn.
Diệp Gia buông đống băng vải trong tay xuống, quay người vừa định nhặt lên thì Chu Cảnh Sâm lại khẽ rên một tiếng.
Cầm đống băng vải ngồi bên cạnh mép giường, Diệp Gia cúi đầu nhìn miếng băng trong tay, sau đó lại ngước mắt liếc qua phần bụng dưới của Chu Cảnh Sâm. Cơ bụng sáu múi và những đường nét mịn màng như người cá vẫn còn đó, nước da trắng nõn như ngà voi... Mà nàng căn bản không chạm vào hắn. Lén lút ngước mắt lên nhìn lên, ánh mắt Chu Cảnh Sâm đang nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay. Chẳng biết đã mở ra từ lúc nào, ánh mắt đang tập trung đọc từng con chữ trên đó, trong miệng lại vô thức rên lên một tiếng.
Diệp Gia: ˆ...'
Chu Cảnh Sâm: rít-
"... Đau lắm hả?" Diệp Gia đứng dậy sắc mặt vô cảm, nhìn chằm chằm hắn.
"Không đau."Chu Cảnh Sâm giương mắt lên đối diện với Diệp Gia khuôn mặt tai nhợt hiện lên ý cười, lộ ra dáng vẻ suy nhược nhưng lại khiến người khác thương yêu.
"Đương nhiên là không đau." Diệp Gia nhìn nam nhân này mà không nói nên lời: "Ta căn bản đâu có chạm vào chàng đâu."
Chu Cảnh Sâm: ”..."
Bốn mắt nhìn nhau, trong sâu thẳm ánh mắt Diệp Gia lóe lên tia sáng nhẹ. Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, sau đó bỗng nhiên nhắm mắt lại, nằm xuống giường: "Gia Nương, đầu ta hơi choáng váng, có lẽ là do chưa được ăn cơm nên có hơi chống đỡ không nổi. -"
Diệp Gia:
Có thể, da mặt Chu Cảnh Sâm càng ngày càng dày. Trước kia là một người nho nhã lịch sự, bây giờ lại thành một tên lưu manh, giả vờ đáng thương, nghiên cứu tranh tránh hỏa vô cùng lành nghề. Quả nhiên chỉ cần không quan tâm đến sự liêm chính, thì con người có thể làm ra bất cứ chuyện gil
Từ trên cao nhìn xuống người nằm trên giường, Diệp gia không nói nên lời khi nhìn thấy Chu Cảnh Sâm ngang nhiên mở mắt liếc trộm sắc mặt nàng, đột nhiên cười khẩy một tiếng. Ma xui quỷ khiến đưa tay đè xuống huyệt mệnh môn của hắn.
Cơ thể Chu Cảnh Thần đột nhiên cứng đờ, cơ bắp căng cứng.
Diệp Gia toét miệng cười, yếu ớt hỏi hắn: "Tướng công, đầu vẫn còn choáng sao?"
"..." Chu Cảnh Sâm sắc mặt đột nhiên đỏ lan đến tận cổ, giơ mu bàn tay lên che khuất tâm mắt: "Không choáng... Gia Nương, ta đói bụng."
Diệp Gia hừ một tiếng, kéo căng khuôn mặt, quay người ra khỏi phòng.
Cái người này từ lúc sáng được đưa về đã ngủ li bì, mãi đến chiều mới tỉnh dậy. Không chỉ bữa trưa không dùng cơm canh mà buổi tối còn không cả uống thuốc, quả thực là đói bụng. Diệp Gia đang định đi tới phòng bếp kiểm tra, nhưng nàng mới đi ra khỏi phòng, Tiểu Lê đã bưng theo cơm canh và chén thuốc từ phía hành lang bên kia đi tới.
Nhìn thấy Diệp Gia, nàng ta cung kính thi lễ một cái: "Chủ tử."
"Chỉ có thuốc thôi à?" Diệp Gia gật gật đầu, nhìn thấy có một chiếc chén nhỏ trên khay. Mở nắp nhìn thoáng qua thì chỉ thấy có thuốc, không có đồ ăn.
Tiểu Lê lắc đầu: "Tứ di nãi nãi nói, chủ tử chỉ ăn cơm ngài nấu thôi."
Chu Cảnh Sâm không hàn toàn có tật xấu trong phương diện này. Người này thực ra không kén ăn, đối với hắn mà nói ăn uống nhất định chỉ cần no bụng là được. Ngày trước số lân hắn ăn cơm ở nhà rất ít, hâu như lúc hắn trở về đều đã lỡ mất giờ cơm.