Chương 545: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (4)
Chương 545: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (4)Chương 545: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (4)
Diệp tứ muội không thể làm đồ ăn giúp Chu Cảnh Sâm, nên Diệp Gia đành đi nấu cho hắn ăn. Dần dà, liền biến thành tất cả các bữa ăn mà không vào giờ cơm của Chu Cảnh Sâm đều là đích thân Diệp Gia chuẩn bị.
".. Thôi vậy,' Từ khi chuyển đến đây Diệp Gia rất ít khi xuống bếp: "Ta đi làm bát mì cho chàng ấy."
Trong khoảng thời gian Chu Cảnh Sâm bị thương nặng, hắn đương nhiên phải nằm ở nhà tĩnh dưỡng, không thể di chuyển. Khu đóng quân hiện giờ do Ba Trát Đồ đóng giữ. Phía Trấn Lý Bắc do Tôn Ngọc Sơn phòng thủ, cũng tính là yên bình. Tuy nhiên, Chu Cảnh Sâm người này không chịu ngồi yên, nửa đêm ngồi tựa thành giường đọc mật tín. Lúc Diệp Gia bưng đồ ăn đi vào, cũng không biết hắn đang xem cái gì, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Diệp Gia sửng sốt hỏi: "Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì à?"
“Nhà ta và Ngô gia có chuyện gì sao?"
"Lúc trước bởi vì việc kinh doanh xà phòng thơm nên từng có chút bất hòa, sao thế?" sinh ý từng có khập khiễng, thế nào?" Diệp Gia bưng bát mì tới trước mặt hắn, thuận tay dọn dẹp đống thư từ, bí thư trên chiếc bàn nhỏ của hắn.
Chu Cảnh Sâm cũng theo đó buông đồ trong tay xuống, nhận lấy đôi đũa Diệp Gia đưa cho: “Nước Ngô gia có chút thâm sâu."
Diệp Gia liền nghĩ tới chuyện cửa hàng Lưu gia bị Ngô gia giật dây, thêm vỏ anh túc vào trong món ăn, đoán rằng chắc chắn Chu Cảnh Sâm đã điều tra ra được cái gì đó. Thuận thế ngồi xuống đối diện ở chiếc bàn nhỏ, Diệp Gia cau mày hỏi: "Tướng công, Ngô gia và phủ Đại đô hộ có quan hệ gì vậy? Còn có tại sao Ngô gia lại lấy được vỏ anh túc? Loại thực vật này không phải đáng lẽ nên được trồng ở ngoại bang hay sao? Trong lãnh thổ Dại Yên cũng trông loại cây này à?”
Trước mặt Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm cũng phá bỏ quy tắc ăn không nói, ngủ không nói, nổi danh cực kì có văn hóa lại không hề phát ra chút âm thanh nào. Sau khi nuốt hết phần thức ăn trong miệng xuống rồi mới nói: 'Ái thiếp được Đại đô hộ sủng ái nhất hiện giờ chính là nữ nhỉ của Ngô gia. Nàng ta còn sinh một trai một gái cho đại đô hộ."
Tim Diệp Gia đập thình thịch, chăm chú nhìn hắn
Chu Cảnh Sâm thản nhiên nói: "Tuy nhiên chỗ dựa lớn nhất của Ngô gia không phải là Đại đô hộ."
"Ý của tướng công là Ngô gia có người trong triều đình sao? Hay là nói Ngô gia có một chỗ dựa vững chắc hơn để ỷ vào?" Nếu ngay đến Đại đô hộ cũng không được coi là chỗ dựa, vậy chỉ có thể nghĩ đến người ở trong trung tâm quyền lực. Diệp Gia còn chưa ra khỏi phủ đô hộ Bắc Đình, nhưng cũng có chút hiểu biết sơ qua về sự hỗn loạn của triều đình Đại Yên. Tên nam chính bạo quân giành được sự thương xót và nước mắt của đông đảo độc giả kia căn bản không đảm đương được ngôi vị hoàng để.
Chu Cảnh Sâm ngước mắt liếc nhìn Diệp Gia, dưới ánh đèn, dung mạo xinh đẹp của Diệp Gia càng tỏa sáng rực rỡ. Mái tóc đen đè ép bên tóc mai, có mấy sợi rơi xuống, lộ ra mấy phần hoạt bát. Hắn ăn uống xong trong vô thức, đặt đũa xuống lau miệng: "Cũng không phải một người, mà dây dưa tới hẳn một nhóm người."
"CO ý gì?
"Trong tay Ngô gia cánh đồng anh túc."
Tim Diệp Giai đột nhiên đập mạnh, chậm rãi trợn tròn hai mắt: "Có người đang hút..."
"Nha phiến cao."
Khuôn mặt Diệp Gia vô thức nổi lên một tầng da gà, trong lòng mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
Chu Cảnh Sâm chậm rãi lau sạch sẽ ngón tay, đưa tay vuốt ve những sợi tóc từ thái dương gài ra sau tai của Diệp Gia.
Hắn rất thích thay Diệp Gia vuốt tóc, mỗi lần nhìn thấy hắn đều làm động tác này một lần. Diệp Gia không hiểu được sự cố chấp của hắn, nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ. Trong nháy mắt Chu Cảnh Sâm thu tay lại, ngón tay hắn gần như lơ đãng hơi cọ xát vành tai Diệp Gia: "Không sao hết, chỉ là một đám sâu mọt thôi."
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re