Chương 548: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (7)
Chương 548: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (7)Chương 548: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (7)
Sau khi thức dậy, Diệp Gia rửa mặt mũi trước, sau đó vào bếp làm bữa sáng cho mọi người trong nhà. Đương nhiên vẫn là mì, mì sợi vàng óng.
Tiểu Lê đã bắt đầu hầm gà từ sáng sớm, lúc ăn hương vị rất mềm và ngon. Diệp Gia không làm nhiêu mì, chỉ vừa đủ cho mấy người ăn. Từ lúc nhân số của Chu gia ngày càng nhiều lên, thì dân dần tách ra ăn riêng. Diệp Gia là chủ tử nên đương nhiên không cần phải dậy từ sáng sớm để nấu cơm cho cả nhà.
Bên này ăn xong bữa cơm, Diệp Gia thấy sắc trời cũng đã sắp tối, nên sai người đưa nhóm Diệp tứ muội trở vê xong, thì lại đưa ông Tôn đi đến tiệm dược liệu.
Mấy ngày trước đã thương lượng xong với lão đại phu của cửa hàng dược liệu, hôm nay sẽ đi một chuyến đến cửa hàng Tây Thi. Lão đại phu cũng qua lại khá nhiều với Chu gia, chút chuyện nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề, nên lập tức mở miệng đồng ý. Thời điểm Diệp Gia đến tiệm thuốc, lão đại phu đã sớm chuẩn bị xong, hòm thuốc và học trò đều đã đợi sẵn. Diệp Gia mời hai người bọn họ lên xe ngựa, và chạy xe về hướng cửa hàng Tây Thi.
Khi xe ngựa đỗ trước cửa hàng Tây Thi, đã bước sang giờ thìn ba khắc. Thấy thời gian đã sắp bước sang giờ tý, thịt ăn cũng đã được treo hết trong cửa hàng. Trước cửa hàng con treo thêm mấy dây pháo trúc, tơ lụa màu đỏ rũ xuống, che đi tấm bảng hiệu treo phía trên.
Tiết mục giải trí của thời cổ đại rất ít, nên một chút xíu náo nhiệt cũng đã thu hút rất nhiều người tới xem. Cái này không, cửa hàng Tây Thi đã thay hình đổi dạng, lại cố tình thuê đám ăn xin đi đến khắp các hang cùng ngõ hẻm khen ngợi, có rất nhiều người trong trấn đã đến đây đứng chờ.
Mắt thấy chiếc xe la chậm rãi dừng ở ven đường, đám người đang xem náo nhiệt liền chậm rãi tách ra một con đường. Diệp Gia vịn cánh tay Tiểu Lê bước từ trên chiếc xe la xuống, lão đại phu bên kia cũng được Hoàn Bội đỡ xuống. Một đoàn người tiến ve phía cửa hàng, đúng lúc cũng bước sang giờ ty. Lâm Trạch Vũ lấy một cây châm lửa, mở nắp ra thổi vào đó. Chỗ pháo trúc bên kia trong nháy mắt bắt đầu nổ lách tách.
Nhóm tiểu hài tử bịt chặt tai nhảy lên nhảy xuống, pháo cháy hết làn khói cũng dần dần tản ra. Diệp Gia nắm lấy tấm lụa đỏ rũ xuống trong tay rồi giật mạnh một cái, bảng hiệu mới lộ ra. Trên đó ghi bốn chữ 'Cửa hàng Tây Thi được đổi thành mạ vàng.
Trong nháy mắt vang lên tiếng chúc mừng không ngớt bên tai, bên trong cửa hàng, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt cùng nhau bưng thịt ra.
Lão đại phu tiến lên, kiểm tra qua từng miếng thịt của Chu gia. Sau đó trước mặt mọi người loại trừ khả năng Chu gia bỏ vỏ anh túc vào thịt. Lão đại phu chữa bệnh cứu người, không chỉ có nhân phẩm tốt mà y thuật cũng cực kì giỏi, những năm qua vô cùng có uy tín trên trấn. Ông ta vừa mở lời, đương nhiên tất cả mọi người đến đây đều tin tưởng. Những người có chút lo lắng trong đám đông lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đoạn thời gian này không được ăn thịt, cũng có người thèm món lòng heo của cửa hàng Tây Thi. Nhưng lại mắc kẹt trước những lời giem pha vô căn cứ, nên không có một ai dám coi thường mạng sống của chính mình.
"Khương Đại phu nói như vậy ta liền yên tâm!"Có người từ sớm đã ngửi thấy mùi thịt, thèm ăn muốn hoảng rồi: "Ba chủ, cho ta mua hai cân thịt! Hai cân ruột!"
Đây vẫn là người keo kiệt bủn xỉn. Có người rất hào phóng, mở miệng liền muốn mua năm cân.
Dù sao cửa hàng Tây Thi đã sớm đồng ý bán nửa giá, số tiền ngày trước chỉ mua được một can thịt, bây giờ lại có thể mu được hai cân, giá cả rẻ như vậy không tận dụng thì thật là phí phạm!
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người kéo đến mua. Diệp tứ muội và Thu Nguyệt nhanh chóng chuyển thùng thịt trở về, bận rộn không kịp trở tay.