Chương 549: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (8)
Chương 549: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (8)Chương 549: Chàng Muốn Chơi Cái Trò Vớ Van Này Đến Bao Giờ (8)
Diệp Gia ở một bên thấy bọn họ làm không hết việc, vốn có ý định giúp đỡ, thì cửa hàng đang âm ï huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh.
Diệp Gia ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy một đám nam nhân cường tráng không biết chui từ đâu ra, bộ dạng như hung thần ác sát.
"Các ngươi là ai? Đến cửa hàng của ta có chuyện gì sao?" Diệp Gia không hề bị đám người này hù dọa, nam tử hán cáo ráo cường tráng ở Tây Bắc không biết nhiều đến mức nào. Chỉ là đám người này tìm tới đây trông có vẻ không có ý định mua thịt, trên thắt lưng còn đeo đao.
Một nam nhan cường tráng cam đầu có vẻ mặt hung dữ, trong ánh mắt han lên tia máu: "Ngươi là Diệp thị hả?"...
Trong quán trọ, Cố Minh Hy ngắm nhìn quâng thâm đen sì dưới mắt, rồi đứng lên, ngồi ở bên mép giường, bắt đầu lo lắng.
Thực ra, ngày hôm qua chạy một chuyến đến Chu gia đã nói rất nhiều lời thừa thãi. Bây giờ ngẫm lại trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng ta cố nhớ lại cẩn thận nhưng lời mình đã nói ra, cảm thấy đáng lẽ ra mình không nên nói như vậy. Chỉ cần là một người hơi nhạy bén chút, đều có thể dễ dàng đoán được. Nhưng Diệp thị kia chỉ là một nữ nhân thô bỉ, trông cũng khá dễ đe dọa, kiếp trước còn chưa đến 20 tuổi đã bị Cố Minh Nguyệt dùng bọ cạp độc chết. Chắc hẳn là sẽ không phát hiện ra đều gì đâu?
Trong lòng nàng ta cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không dám nói thẳng cho Cố Minh Dực biết vê mớ rắc rồi mà mình đang gặp phải.
Nhắc đến mới nhớ, Cố Minh Dực rất khác biệt so với tất cả các thành viên khác trong Cố gia. Người nhà Cố gia đều cực kỳ yêu thương nàng, nhưng trong mắt của Cố Minh Dực lại chỉ tôn tại lợi ích. Giữa nàng ta và Cố Minh Nguyệt, bởi vì nàng ta được phụ mẫu yêu chiều hơn so với Cố Minh Nguyệt, nên hắn ta chính là huynh trưởng ruột thịt của nàng. Sau này, Cố Minh Nguyệt trở thành quý phi, thì Cố Minh Dực liền biến thành huynh trưởng ruột thịt của Cố Minh Nguyệt. Nếu như không phải Cố Minh Nguyệt chán ghét, không muốn để cho hắn ta chiếm được ưu thế, thì có lẽ hiện giờ Cố Minh Dực vẫn là 'huynh trưởng' thân thiết nhất của Cố Minh Nguyệt.
Suy nghĩ hồi lâu, không dám chọc tức Cố Minh Dực, nên đành giấu nhẹm chuyện mình đến tìm Diệp Gia xuống. Chỉ là nuốt không trôi được cục tức trong lòng, vì vậy Cố Minh Hy liền liên tục thúc ép Cố Minh Dực nhất định phải thay nàng ta đòi lại công đạo.
Cố Minh Dực nào có thời gian rảnh rỗi mà đi giúp nàng ta đòi lại mấy thứ công đạo vặt vãnh như này? Việc lớn của mình hắn ta còn chưa xử lí ổn thỏa.
Khoảng thời gian này, bọn họ bị ngăn lại ở trấn Đông Hương, không tìm được biện pháp nào đến Chu gia. Càng không có cơ hội trò chuyện với Chu Cảnh Sâm. Sau khi tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thành, Cố Minh Dực cũng ý thức được mình nên từ bỏ ý định muốn Cố Minh Hy và Chu Cảnh Sâm gương vỡ lại lành. Nếu không, ngoài việc để cho Chu gia nhất trí đối ngoại ra, thì chẳng còn lợi ích nào khác. Hơn nữa, Cố Minh Hy chỉ có một cái đầu rỗng tuếch ngu ngốc, có gả cho Chu Cảnh Sâm thì cũng chỉ toàn làm hỏng việc tốt mà thôi.
Nhớ tới sự yêu thích đặc biệt mà Chu Cảnh Sâm dành cho nữ nhân thôn quê xinh đẹp, Cố Minh Dực lại bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như bọn họ nắm chắc được nữ nhân này trong lòng bàn tay, liệu sự tình có thuận lợi hơn chút nào hay không?
Diệp Gia vẫn không hề hay biết rằng Cố Minh Dực quả nhiên chuẩn bị ra tay với nàng, lúc này sắc mặt đang cực kì khó coi đối phó với đám người không mời mà tới này.
"Chúng ta chính là vệ binh của phủ Đại Đô Hộ." Tên cầm đầu từ trên cao nhìn xuống Diệp Gia, giọng nói vang dội như sấm: "Không biết có thể cho ta mượn Diệp thị để trò chuyện một chút được không? Ngũ di nương cho mời."