Chương 550: Lê Hoa Cao Nổi Tiếng Chỉ Sau Một Đêm (1)
Chương 550: Lê Hoa Cao Nổi Tiếng Chỉ Sau Một Đêm (1)Chương 550: Lê Hoa Cao Nổi Tiếng Chỉ Sau Một Đêm (1)
Ngũ di nương? Ngũ di nương của phủ Đại Đô Hộ, chẳng lẽ là cô nương của Ngô gia?
Trong lòng Diệp Gia có chút nghi ngờ, xem ra đám người như hung thần ác sát trước mắt này sẽ không dễ dàng gì rời đi, cặp lông mày của Diệp Gia không tự chủ được mà nhu lại. Xung quanh có một số khách khứa không hiểu chuyện gì, sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột này, còn một số khách khứa khác đang xếp hàng chưa kịp bước vào thì lân lượt bỏ đi vì sợ vướng vài phiên toái. Diệp Gia vừa nhìn thấy khách khứa đang chuẩn bị rời đi, lập tức đưa ra quyết định: "Không biết ngũ di nương của quý phủ là người nào?"
"Ngũ di nương đương nhiên là ngũ di nương của phủ Đô Hộ phu Nam nhân cường tráng câm dầu cao giọng nói.
Một câu nói này, khiến những người bên cạnh đang hóng hớt xem kịch bỗng nhiên im bặt lại. Mặc dù thời cổ đại, địa vị của đích thứ , thê thiếp tựa như trên trời và dưới đất, thì sự chênh lệch giữa quan lại và dân chúng lại càng to lớn hơn. Đừng có thấy đó chỉ là một di nương bé nhỏ, nhưng di nương của phủ Đại Đô Hộ vẫn cao quý hơn rất nhiều người bên ngoài.
"Đi thôi. Nam nhân cường tráng kia không khách sáo nói: Hiệu úy phu nhân, xin nhanh lên, chớ có để ngũ di nương chờ đến sốt ruột."
Tiểu Lê và Hoàn Bộ im lặng áp sát tới ben người Diệp Gia, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đám người này. Hai người bọn họ là võ tỳ mà Chu Cảnh Sâm yêu cầu tìm về, võ nghệ cao cường thâm sâu mức nào còn chưa rõ. Nhưng những người được Chu Cảnh Sâm đặc biệt chiêu mộ về thì thực lực chắc chắn không thể coi thường được. Hoàn Bội nhỏ giọng thì thầm một câu bên tai Diệp Gia: "Chủ tử, đám người này ta và Tiểu Lê thừa sức đối phó."
Diệp tứ muội không thấy lời Hoàn Bội nói, sắc mặt bị dọa cho tái nhợt. Nàng ấy xưa nay vẫn luôn nhát gan, khi gặp phải chuyện lớn nào đó sẽ vô thức cứng ngắc cả người, bất động một chỗ. Hồi lâu sau, mới khôi phục lại tinh thần, nắm chặt con dao trong tay từ sau quầy thanh toán chạy tới. Thu Nguyệt cũng lau lau tay, đi vòng từ phía sau tới, đứng sau lưng Diệp Gia.
Diệp tứ muội toát mồ hôi lạnh, lắp bắp mãi không biết nên nói gì: "Tỷ..."
"Không sao đâu,' Cho dù ngũ di nương đó phủ Đại Đô Hộ có được sủng ái đến nhường nào, thì thân phận hiệu úy phu nhân cũng không phải là người nàng ta muốn động là có thể động vào được: "Muội và Thu Nguyệt bế hài tử vào hậu viện trước đi. Các người để ý tới việc kinh doanh bên này một chút, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì chạy ve nhà báo tin, ta đi một lát rồi sẽ về."
Diệp tứ muội không thể rời xa khỏi con mình, nên thường ngày khi ra ngoài làm ăn từ sáng sớm nàng ấy cũng đều ôm theo hài tử. Ở quầy thanh toán phía sau nàng luôn sắp xếp thêm hai cái nôi nhỏ, bây giờ tiểu hài tử vẫn đang ngủ say sưa trong đó. Đoán rằng đã quá quen thuộc với tiếng ồn ào, nên cho dù trong cửa hàng có ầm ï đến mức nào thì bọn trẻ vẫn cứ nằm ngủ ngáy o o như cũ. Thu Nguyệt gật đầu, lôi kéo Diệp tứ muội đi vào phía sau quầy thanh toán và bế hai đứa trẻ lần lượt đi đến hậu viện. Diệp Gia cảm ta lão đại phu, rồi bảo Thu Nguyệt cắt cho lão đại phu chút thịt mang về nhà nhắm rượu, sau đó dẫn theo hai nha hoàn đi theo đám người kia.
Thị trấn này không có quán rượu nào, đến quán trà cũng chỉ có hai cái. Phía đông một quán, phía tây một quán. Dựa vào phương hướng đám người này xông tới, thì ngũ di nương đó đương nhiên là đang chờ ở một quán trà phía Đông cách đó không xa.
Diệp Gia đi theo đám người này một chuyến, đi vài đoạn đường là tới.
Quán trà ở một nơi nhỏ bé, tương đối thô sơ, không gian cũng nhỏ hẹp. Vừa bước vào cửa nhìn ve phía cuối, Diệp Gia cũng nhìn thấy một người nữ nhân trẻ tuổi đang quay lưng lại ngồi ngay ngắn ở phía chỗ cửa sổ quán trà.