Chương 56: Cả Ngày Cứ Cười Gì Vậy (5)
Chương 56: Cả Ngày Cứ Cười Gì Vậy (5)Chương 56: Cả Ngày Cứ Cười Gì Vậy (5)
Đợi đến khi nếm thử một miếng thịt, đôi mắt kia cũng không nhấc khỏi bát nổi. Đừng nói là Tôn Ngọc Sơn chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, Chu Cảnh Sâm nếm thịt cá cũng nhíu mày, Diệp Gia làm cá kho dùng cách nấu của Giang Nam, thích thả chút đường cho tươi.
Mùi vị thơm ngon này khiến Nhuy Tả Nhi không ngừng ăn cá. Ngay cả Dư thị luôn chê cá tanh cũng gắp thêm mấy đũa.
Tôn Ngọc Sơn buổi chiều càng cố gắng làm việc hơn. Diệp Gia thấy hắn ta mệt mỏi thở dốc, vội vàng gọi hắn ta xuống uống chút nước trả nghỉ ngơi rồi làm tiếp. Nhưng mà người này chưa ngồi được một lát đã tiếp tục làm việc. Đến trời tối, nóc nhà của Chu gia mới tính là xây xong.
Diệp Gia lui ra thật xa nhìn lên trên, ngói mã rất kín. Sau này chắc là không cần sợ mưa dột nữa.
Ban đêm Tôn Ngọc Sơn ăn cơm ở Chu gia, Diệp Gia kết tiền công. Thật ra cái nóc nhà này một mình hắn ta chia làm hai ngày để sữa cũng được. Nhưng người này đúng là thành thật, cứ thế xây xong trong một ngày. Diệp Gia nhớ giữa trưa còn một bát thịt nên để Tôn Ngọc Sơn bưng vê.
"Như vậy cũng được sao?" Tôn Ngọc Sơn câm bốn mươi văn tiền công, còn hai bữa cơm, đã sớm cảm thấy được nhiều. Lúc này liên tục khoát tay không dám nhận: "Lão bản nương phúc hậu, ta không thể cầm cái này được."
diệp Gia vốn cũng không phải khách sáo với hắn ta, thịt này đúng là cho Tôn lão hán. Nói nàng dối lòng cũng được, Diệp Gia chỉ cảm thấy lão đầu kia gây ốm đáng thương. Nông dân thành thật, nàng muốn cho người ta ăn chút gì đó: "bảo ngươi cầm về thì cứ cầm về đi, sáng mai bảo cha của ngươi đừng tới đây. Hôm nay trong nhà không làm bánh, ngày mai không bày quầy. Ngày mốt lại xem, nếu như trời mưa, bảo cha ngươi ở nhà nghỉ một ngày. Đợi mưa tạnh lại đến."
Tôn Ngọc Sơn vừa cảm kích vừa xấu hổ, liên tục cảm ơn Diệp Gia rồi mới đi.
Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh quan sát, hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: "Gia nương, Tôn gia kia là Tôn gia đến từ Hạ Gia Kiêu của huyện Can đúng không?”
"Hả?" Diệp Gia đâu biết Hạ Gia Kiều huyện Càn ở đâu? Sửng sốt một chút, không chắc chắn lắm: "Chắc là vậy."
Chu Cảnh sâm đưa mắt nhìn nàng một lát, thấy Diệp Gia trong mắt của hắn dần dần đỏ mặt, hắn cúi đầu xuống mỉm cười.
"..." Diệp Gia đỏ mặt không phải vì chuyện gì khác là xấu hổ. Chẳng biết tại sao, nói chuyện với Chu Cảnh Sâm luôn có cảm giác bị hắn chèn ép trí thông minh. Trơ mắt nhìn bóng lưng hắn chậm rãi chống nạng rời đi, cảm giác tự nhiên khiến cảm giác quen thuộc này trở nên mạnh mẽ hơn. Được rồi, tại sao nàng phải luôn cạnh tranh với người này xem ai thông minh hơn? Có thời gian rãnh rỗi nghĩ toàn thứ không đâu.
Nghĩ như vậy, Diệp Gia quay đầu quay về phòng.
Vẫn phải nói, Diệp Gia đã nói. Buổi tối trời còn ổn, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã mưa.
Chợ ngói ngày mưa không mở. Diệp Gia ngủ tới hừng sáng, nhìn chằm chằm vào nóc nhà có chút lo lắng. Bùn trên nóc nhà không biết đêm qua đã khô chưa, trời mưa sữa không uổng công đúng không? Nàng bung dù ra, cũng may ngói mã kín. Hôm qua sợ không đủ, cố ý mua thêm năm trăm miếng ngói. Xếp dày đặc. Mưa đập vào gạch và trượt xuống mà không làm ướt bùn bên dưới.
Người một nhà thở phào nhẹ nhõm, nghĩ may là Gia nương quả quyết tiêu số tiền này, nếu không nóc nhà sửa cũng vô ích.
Ai biết trận mưa này rơi liên tục bốn ngày. Bốn ngày liên tiếp không buôn bán, đến ngày thứ năm Dư thị bắt đầu lo lắng. Mấy ngày nay gia đình không có việc gì để làm chỉ rửa củ cải trộn nhân bánh, dồn được ba bốn trăn bánh đẩy lên trên trấn bán.
Không may, hôm nay vừa lên thị trấn, cổng chợ ngói có thêm hai quây hàng bán bánh.
Tình cờ, đều là làm bánh củ cải.
Thời tiết dần ấm lên, mặt trời mọc từ sáng sớm.