Chương 57: Bánh Trứng He (1)
Chương 57: Bánh Trứng He (1)Chương 57: Bánh Trứng He (1)
Sáng sớm, phía trước chợ ngói tiếng người huyên náo. Hai quầy hàng bán bánh kia tới sớm hơn Diệp Gia, khi Diệp Gia đến bọn hắn đã buôn bán. Liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, hai người đều bày quầy hàng ra đâu vào đấy.
Hai quây bánh một ở trong cùng cạnh hàng rào, là một đôi vợ chồng trung niên khỏe mạnh. Một gia đình khác là một lão hán, cùng với một hài tử năm sáu tuổi đi theo. Bánh của hai nhà và Diệp Gia làm vẫn rất khác nhau. Trên thị trường không thể mua được cái chảo rán đáy phẳng như Diệp Gia, bọn họ dùng cái nồi miệng lớn. Chảo rán của Diệp Gia được làm nóng đều, bánh ra ngoài vàng giòn, bên trong thơm ngon. Bọn hắn không làm được, cũng sẽ không làm, chỉ gói bánh củ cải băm nhỏ như một chiếc bánh bao. Lấy vỏ bột mì bọc nhân kéo dài toàn bộ, ném vào chảo dầu chiên.
Diệp Gia liếc qua, thứ lão hán làm có chút giống với bánh rau hẹ ở đời sau. Vợ chồng trung niên cách khá xa, không nhìn thấy là làm gì.
Thành thật mà nói, bày quầy bán hàng phải nắm bắt thời cơ. Sau khi đói vào buổi sáng, không có nhiều người. Có lẽ đã muộn, quây hàng mới vẫn chưa biết ăn ngon hay dở. Có người buổi sáng đói quá phải sang quán khác ăn vì mùi đồ chiên thơm lừng.
Việc kinh doanh ngày hôm nay không còn náo nhiệt như xưa. Ngoại trừ một bộ phận nhỏ đã quen với hương vị của quầy tây thi cố ý chờ Diệp Gia, phần lớn mọi người đói bụng đã sớm mua lót bụng. Đợi đến khi hàng rào kéo ra một lúc chỉ bán được khoảng bốn mươi cái.
Diệp Gia nhíu mày, ngược lại Chu Cảnh Sâm ve vỗ nàng: "Đi vào trước đi."
Có câu nói vào trước là chủ, người ngoài chậm thì không bằng người tới sớm nhất. Quay hàng tây thi của Diệp Gia có quan hệ tốt với người canh cổng, Ô Tô và Tứ Lặc đương nhiên giữ lại vị trí tốt nhất cho Chu gia.
Mấy ngày trước trời mưa, làm hơn ba trăm cái bánh. Bình thường một canh giờ là có thể đóng quán, hôm nay đến giờ mới bán được một nửa. Còn lại một nửa, tất nhiên không thể mang về, thứ này trời nóng sẽ không thể cất đi. Vốn dĩ đã cất trong nhà hai ngày, cất thêm một ngày nữa sẽ hỏng. Nhưng mà cũng may có gương mặt hòa nhã của Chu Cảnh Sâm, phụ nhân trên trấn vẫn thích đến quây tây thi mua bánh.
Hai người lăn lộn sắp đến buổi trưa, ba trăm bốn mươi cái bánh củ cải xem như bán xong.
Lão hán bán bánh rau hẹ đã sớm dọn quán. Lần đầu tiên ông ta đến, làm không nhiều. Vừa mới bán buổi sáng đã rời đi. Ngược lại cặp vợ chồng trung niên kia và Diệp Gia cố gắng làm việc, không biết được bọn hắn rốt cuộc đã làm bai nhiêu cái bánh, quây tây thi đã dọn quán bọn hắn vẫn còn làm việc.
Diệp Gia nhân cơ hội đi xách sữa dê, thuận tiện liếc qua.
Hai vợ chồng này không biết làm, bánh là loại bánh rán nhà làm với củ cải thái nhỏ bọc trong bột mì. Bởi vì nối không tốt, bột có lẽ là bột ngũ cốc, màu sắc chiên lên không dễ nhìn. Nhưng bọn hắn bán rẻ, một cái bánh chỉ ba văn tiên, Trông lớn bằng bánh rán của Diệp Gia, chỉ là không dày đặc như của nàng. Có người không ăn nổi đồ đắt tiên, nên đến quầy hàng của bọn hắn mua.
Trong lòng có lẽ đã chắc chắn, Diệp Gia mang theo sữa dê vừa mới chuẩn bị. Thật xa nhìn thấy một người tới.
Đúng lúc là người quen. Trương Xuân Phân ôm một cái bát tới, xem dáng vẻ là đến đưa cơm. Diệp Gia quay đầu nhìn quầy hàng kia, nhớ tới hán tử mặt đen này không phải là huynh đệ Trương gia gánh củ cải đến chợ ngói bán ngày hôm đó sao? Vừa nhìn là hiểu.
Trương Xuân Phân hiển nhiên không nhìn thấy Diệp Gia, tới đưa com xong là xoay người muốn chạy. Bị phụ nhân khỏe mạnh kia một tay kéo lại.
Phụ nhân kia lớn giọng, nói chuyện vô cùng cay độc, ở ngay trên đường trực tiếp mắng Trương Xuân Phân thậm tệ: "Nha đầu chết tiệt vừa lười vừa tham lam kia! Bảo ngươi làm chút chuyện chỉ biết chạy!"