Chương 560: Mưa Gió Đang Kéo Tới (2)
Chương 560: Mưa Gió Đang Kéo Tới (2)Chương 560: Mưa Gió Đang Kéo Tới (2)
Cuối tháng bảy, nắng nóng ngày càng gay gắt. Cái nắng nóng của Tây Bắc tựa như lò lửa, thiếu đốt khiến lòng người hoang mang.
Dư thị có chút sút cân vào mùa hè vì chán ăn, ngồi lâu một hồi đã nóng đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.
So với bà ấy, thì Diệp Gia còn gầy đi nhiêu hơn chút, khi mùa hè sang, lượng mỡ tích trụ được trong suốt mùa đông tan chảy ra tựa như có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lúc này, chỗ thái dương đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt trắng trẻo ửng hồng, dáng vẻ có hơi yếu ớt gầy gò.
Tuy nhiên chuyện kinh doanh son phấn bột nước cũng không phải vì Ngô gia không cho phép mà liền không làm nữa, dù sao son phấn bột nước cũng đâu phải thứ đồ độc quyền thuộc về Ngô gia. công thức tự nhà mình điều chế ra một cách quang minh chính đại, tạo ra được sản phẩm tốt hơn thì đương nhiên sẽ có tư cách kinh doanh mặt hàng tương tự: "Son phấn bột nước có thể đặt sang một bên, trước hết cứ sản xuất xong Lê hoa cao đi đã. Bất quá son phấn bột nước sinh ý cũng không phải là Ngô gia không cho phép liền không thể làm, dù sao son phấn bột nước cũng không phải Ngô gia độc quyền. Càng giống nhau thì càng ổn thỏa hơn."
"Đó là đương nhiên." Đạo lý này Dư thị đương nhiên hiểu rõ, vừa rồi bà ấy chỉ là đưa ra đề nghị như vậy thôi.
"Nếu mẫu thân còn phương thuốc dưỡng da nào khác, thì cũng có thể thử làm một lần xem sao. Nếu thêm được loại kem dưỡng da nào khác có tác dụng thần kỳ thì khiến cho Tinh Tuyết hiên nhà chúng ta ngày càng nổi tiếng rộng rãi hơn. Một khi có được danh tiếng vang dội, không chừng còn có thể tạo dựng được thương hiệu." Diệp Gia biết Dư thị rất có tài năng ở phương diện này, trước đây trong nhà không có nhiều của cải tích trữ để cho nàng tiêu xài, giờ đây khi đã bắt đầu tham gia vào phương diện này, thì nàng nhất định sẽ đào sâu hơn.
Hơn nữa, bên phía Chu Cảnh Sâm chắc chắc đang điều tra Ngô gia. Đến lúc đó, Ngô gia sụp đổ, thì thị trưởng son phấn bột nước chắc chắn sẽ bị phân chia, Chu gia có thể chớp lấy thời cơ, cung cấp những sản phẩm tốt hơn, đuổi kịp từ phía sau.
Đương nhiên, Diệp Gia không nói cho Dư thị biết về chuyện phế phẩm của Ngô gia, càng ít người biết thì càng tốt.
Nhắc mới nhớ, chưởng quỹ của Tinh Tuyết hiên ở Luân Đài là một nam nhân khoảng 35 tuổi, có khuôn mặt dài. Họ Viên, tên là Viên Xuân Sinh. Hắn ta có dáng người cao lớn mạnh mẽ, phong thái điềm tĩnh, tram ổn, biết tiết chế tính tình, đứng ở đó cả người toát lên phong độ của người trí thức. Diệp Gia trước đó nhìn thấy hắn ta còn hơi giật mình, người nam nhân này thoạt nhìn thì thấy khá có năng lực. Sau này, cố ý hỏi dò Chu Cảnh Sâm thì mới biết được, Viên Xuân Sinh cũng là một tù nhân lưu vong từ Tây trận. Trước kia, hắn ta cũng là đại chưởng quỹ quản lý một cửa hàng lớn, là sản nghiệp dưới quyền của một vị quan lớn nào đó ở Yên Kinh, bởi vì gia chủ phạm tội lớn, nên hắn ta cũng bị liên lụy, phải lưu vong đến tận đây.
Nói đến đây, thì có rất nhiều người bị lưu đày ở Tây trận, có kẻ rất tàn ác, nhưng cũng có một số người có tài. Dù bất kể bọn họ từng làm gì trong quá khứ, thì khi đặt chân đến Tây Bắc, về cơ bản là không còn đường để quay về. Chu Cảnh Sâm đã giở chút thủ đoạn để lấy một số người dưới danh nghĩa riêng của nhà mình, hiện tại xem như là người hâu của Chu gia.
Linh Đang dẫn Viên Xuân Sinh đến phân xưởng xem hàng hóa, Diệp Gia thì đang ngồi tên ghế suy tư.
Kỳ thực, ngoại trư Lê Hoa cao, xà phòng thơm, thì mấy loại dưa hấu và dưa lê được trồng ở trong sân viện gần quân doanh cũng đã đến lúc thu hoạch được rồi. Thời tiết này chính là thời điểm thích hợp nhất để ăn mấy loại trái cây đó, vừa ngọt, lại vừa có thể giải nhiệt. Đã đến lúc thu hoạch một lô để bán ra bên ngoài.