[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565: Mưa Gió Đang Kéo Tới (7)

Chương 565: Mưa Gió Đang Kéo Tới (7) Chương 565: Mưa Gió Đang Kéo Tới (7)Chương 565: Mưa Gió Đang Kéo Tới (7)

Hơn nữa, Chu cảnh Sâm còn một mực để mắt tới Cố gia: "Chỉ là rốt cuộc thì Cố Minh Dực xảy ra chuyện gì rồi? Xay ra chuyện khi nào thé?”"

Chu Cảnh Sâm thấy nàng tò mò như thế, bèn kể lại tóm tắt chuyện của Cố Minh Dực. Hóa ra là, nửa tháng trước, khi Diệp Gia đang loanh quanh chuyện Lê Hoa cao, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, Cố Minh Dực đang đi cưỡi ngựa ở khu vực gần núi Hồng Sơn. Con ngựa bị hoảng sợ, Cố Minh Dực không may bị ngã ngựa, rồi bị con ngựa điên giam đến thương tích nghiêm trọng. Không những bị mất máu quá nhiều, mà đi khắp trấn cũng không tìm thấy đại phu nào, tính mạng đang vô cùng nguy kịch.

".. Cho nên Cố Minh Hy liên mang hắn về Luân Đài tìm đại phu rồi?" Diệp Gia không ngờ tới lại xảy ra chuyện này, 'Chỉ là bên phía Hồng Sơn đó không phải là còn có mỏ Tăng Thanh sao? Nghe nói bên đó hiện giờ có vệ vinh dưới quyền của Đại Đô Hộ trông coi, nếu hắn ta chạy tới đó cưỡi ngựa, không bị giết thì cũng bị đánh cho tàn ..."

Những lời sau đó bị Diệp Gia nuốt xuống cổ họng.

Chu Cảnh Sâm chỉ cười không nói gì, rất ngay thơ vô tội nhận xét một câu: "Chỉ là xui xẻo thôi."

Diệp Gia:....'

Yên lặng xoa xoa cánh tay, Diệp Gia liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười như Mộc Xuân Phong* của tên họ Chu nào đó, có chút nghẹn ngào không nói nên lời.

*Thoải mái, ấm áp như gió xuân. ... Thôi vậy, mặc kệ chuyện này có liên quan gì đến Chu Cảnh Sâm hay không. Cố Minh Dực bị tàn phế cũng tốt, vừa hay bớt cho hai huynh muội nhà bọn họ suốt ngày lảng vảng trước mặt. Tuy rằng không thực sự gây ra tổn hại gì, nhưng Cố Minh Hy lúc nào cũng có ý định đến tìm nàng để châm trọc cũng rất phiền phức.

"Đúng rồi tướng công,' Diệp Gia duai thẳng lưng, hơi nghiêng đầu nhìn hắn: "Cố Minh Hy còn nói là, sau này gặp phải nàng ta, ta nhất định sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm. Chàng nói xem, nàng ta mà Cố Minh Hy nhắc tới rốt cuộc là ám chỉ ai nhỉ?"

Đồng tử của Chu Cảnh Sâm co rút kịch liệt, vẻ tươi cười trên mặt biến mất trong nháy mắt.

Hắn đưa tay vén mấy lọn tóc bên thái dương ra sau tai nàng, chạm vào vành tai đang lạnh toát của nàng, âm thanh lãnh đạm bình tĩnh, nói một cách chắc nịch: "Mặc kệ ám chỉ ai, chuyện như vậy chắc chắn sẽ không xảy xa đâu."

Diệp Gia nhướng mày lên, cười tủm tỉm nói: "Ồ, đúng vậy."

Hai người đang nói chuyện, thì có một bóng người ló đầu ra ở góc cửa. Chu Cảnh Sâm đã sớm nhận ra, chỉ là không thèm lên tiếng. Diệp Gia tươi cười một hồi xong mới chú ý tới có người đang đứng ở đó. Thế là mở miệng nói: 'Vào đi."

Người đến là Triển Lâm, từ lúc Chu Cảnh Sâm trở về cho đến nay, Triển Lâm đều sống trong Chu gia. Bây giờ tựa như người thân cận luôn theo sát Chu Cảnh Sâm, có rất nhiều việc đều là do hắn ta và Tư Nam đi giải quyết. Triển Lâm cũng không muốn vào làm phiền phu thê chủ tử, nhưng vì có việc gấp nên không thể không quấy rầy. Chỉ thấy hắn ta nhanh chân bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt Chu Cảnh Sâm và nói: "Đại nhân, bên phía thành trại nhận được tin cấp báo."

Nói xong, liền móc từ trong ống tay áo ra một phong văn thư, giơ lên trước mặt Chu Cảnh Sâm.

Tâm trạng dịu dàng, ôn tôn vừa nay của Chu Cảnh Sâm lập tức biến mất, nhanh chóng mở phong thư cấp báo ra xem. Chờ đến khi đọc xong văn thư, sắc mặt của hắn trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt muốn đứng dậy rời đi. Nhưng mới đi được hai bước liên quay đầu lại nhìn Diệp Gia và nói: "Gia Nương, ta phải lập tức ra ngoài một chuyến. Nếu trong nhà có chuyện gì xảy ra, thì cứ báo tin đến nhà trọ Lai Phúc như thường lệ, rồi sẽ có người liên lạc lại với ta."

Nói xong, liền cùng Triển Lâm biến mất dạng ở lối cửa hông.

Diệp Gia cau mày lại, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bình Luận (0)
Comment