[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 564: Mưa Gió Đang Kéo Tới (6)

Chương 564: Mưa Gió Đang Kéo Tới (6) Chương 564: Mưa Gió Đang Kéo Tới (6)Chương 564: Mưa Gió Đang Kéo Tới (6)

Mặc dù khoảng thời gian này, hai người họ vẫn sống chung một phòng nhưng lại không ngủ chung giường vì Chu Cảnh Sâm đang bị thương. Mặc dù Chu Cảnh Sâm liên tục khẳng định rằng mình không sao, nhưng Diệp Gia vẫn nhất quyết không lên giường ngủ. Hai người tối nào cũng phải lôi kéo một trận, cũng đã rất lâu rồi không có tiếp xúc thân mật nào. Lần này chỉ là hôn, nhưng Diệp Gia vẫn có cảm giác như linh hôn của mình bị người này hút đi.

Không biết qua bao lâu, Diệp Gia cảm giác mình sắp chết ngạt vì nín thở đành vỗ vai hắn, hắn mới thỏa mãn dừng lại.

"Đừng có giở trò vô lại. Cảm nhận được dưới mông có độ cong, ánh mắt Diệp Gia lập tức nghiêm nghị cảnh cáo hắn.

Chu Cảnh Sâm tựa cằm lên vai Diệp Gia, ôm lấy nàng, buồn bã thở dài: "... Chúng ta phải xử lý những chuyện này càng sớm càng tốt. Nếu không cứ để mọi chuyện kết thúc trong lặng thế này, sẽ có người phải chết."

Diệp Gia giả bộ không hiểu, chờ hắn bình tĩnh lại, rồi mới lưu loát trèo xuống khỏi người hắn.

Làn gió mát dưới tán dây leo dan làm dịu đi cảm giác bồn chồn. Diệp Gia thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh hắn. Tiếng ve kêu vẫn tiếp tục râm ran, Diệp Gia đang nghĩ đến chuyện khác để chuyển hướng chú ý của mình. Nhưng lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: "Đúng rồi, hôm chàng trờ về từ Ung Châu, Cố Minh Hy đã tới đây môt lần."

Động tác vuốt phẳng góc quần áo của Chu Cảnh Sâm lập tức dừng lại, hắn ngước mắt nhìn Diệp Gia.

"Nàng ta nói một câu rất thú vị." Diệp Gia nghiêng đầu lại,'Nàng ta nói khoảng một tháng nữa, Tây Bắc sẽ có chiến tranh nổ ra."

Lông mi Chu Cảnh Thần khẽ run lên, bình tĩnh nói: "ô?"

"Trừ chuyện đó ra” Diệp Gia cười ranh mãnh, không rõ ý tứ đề cập đến một chuyện: "Nàng ta quen biết Trình Nghị."

Khóe miệng Chu Cảnh Sâm hơi cong lên từ từ thẳng lại. Hắn cụp mắt xuống, sắc mặt không hề biến hóa, nhưng những người quen biết đều hiểu là hắn đang không hề bình tĩnh. Diệp Gia liến nhìn cánh tay dang đặt trên đầu gối của hắn, ngón tay vô thức cử động. Đây là một thói quen nhỏ của Chu Cảnh Sâm, mỗi khi có tính toán gì đó đều sẽ vô thức cử động ngón tay.

"Tướng công, chàng nói xem, Cố cô nương là có ý gì? Hoặc là nói Cố gia có ý gì?" Nói đến đây, Cố Minh Hy cũng rất lâu rôi chưa tìm đến cửa. Khác với ngày trước, năm lân bảy lượt chạy đến tận cổng gây sự, quả thực là khác biệt, khoảng thời gian này cửa chính đặc biệt yên bình.

"... Mặc kệ Cố gia có ý gì, không cần nghe mấy tin tức kinh hoảng như thế cũng được.' sặc mặt Chu Cánh Sâm có hơi ngưng trọng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Diệp Gia nhìn hắn hồi lâu, nhưng vẫn không nhìn thấy được, lam bẩm hỏi: "Nói cũng kỳ quái, người của Cố gia là rời đi rồi sao? Ngày xưa thường xuyên tới cửa cầu kiến, đoạn này thời gian ngược lại là quá yên tĩnh, ở trên trấn bên kia cũng không trông thấy bóng dáng hai huynh muội họ đâu."

Vừa dứt lời, trong mắt Chu Cảnh Sâm hiện lên một tia sáng nhàn nhạt: "Chắc là quay về rồi."

Chu Cảnh sâm đưa tay vuốt ve mái tóc của Diệp Gia, khóe miệng chậm rãi cong lên. Nụ cười của hắn rõ ràng là rất tao nhã, nhưng không biết vì sao nhìn có chút tà ác: "Nghe nói Cố Minh Dực cách đây không lâu đã xảy ra chuyện, Cố tiểu thư có lẽ trong khoảng thời gian này bị hoảng sợ, không dám ra ngoài."

"Cố Minh Dực xảy ra chuyện?" Diệp Gia khá bận rộn căn bản chú ý không đến người bên ngoài, đây là lân đầu tiên nghe được tin tức này.

"Ừm"

"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia thực sự có chút tò mò,"Tướng công sao chàng lại biết được?"

Chu Cảnh Sâm mỉm cười nhìn Diệp Gia.

Diệp Gia trừng mắt nhìn, lập tức ý thức được mình vừa hỏi một vấn đề ngu xuẩn. Chu Cảnh Sâm là hiệu úy của trấn Đông Hương, trên trấn xảy ra chuyện gì hắn biết được là chuyện rất đỗi bình thường.
Bình Luận (0)
Comment