Chương 563: Mưa Gió Đang Kéo Tới (5)
Chương 563: Mưa Gió Đang Kéo Tới (5)Chương 563: Mưa Gió Đang Kéo Tới (5)
Kể ra, dinh thự của Thẩm phủ có diện tích khá rộng, trước sau có tổng năm lối vào năm lối ra. Có tất cả bảy cái sân viện. Diệp Gia không biết rõ trước đây hắn ta nuôi bao nhiêu nữ quyến, cho nên mới cần nhiều viện tử để ở tới vậy. Nhưng Chu gia đông người tới vậy mà chỉ được phân ở trong hai cái viện tử, tạm thời có hơi bất mãn. Các nữ quyến của gia đình sống trong một viện tử, khoảng sân nhỏ ở bên cạnh được phân cho ông cháu nhà ông Tôn và phu thê Diệp tứ muội.
Ngoài ra còn có ba khu vườn, một cái ở sân trước, một cái ở sân sau, và một cái ở cạnh thư phòng. Diệp Gia đỡ Chu Cảnh Sâm đi tới vườn hoa ở sân trước. Ở đây có một dãy hành lang hình vuông, kéo dài ve phía trước hành lang có một giàn nho, hiện giờ đang có rất nhiêu chùm nho đang treo lủng lẳng trên giàn.
Trước đây, Diệp Gia đã sai người làm thêm một cái ghế treo vừa cho hai người ngồi ngay bến dưới giàn nho. Có hơi tương tự như xích đu, nhưng được chống đỡ bằng thanh gỗ nên chắc chắn hơn chút.
Diệp Gia đỡ hắn di tới bên đó, ánh nắng chói chang cửa tháng bảy chiếu xuyên qua thân tán lá rậm rạp của giàn nho. Vài đốm sáng rơi xuống trên vai và mặt của Chu Cảnh Sâm, màu xanh biếc tựa như bị ánh nắng chiếu rọi làm cho tan chảy xuôi theo bờ vai của hắn.
Người này thật dễ dàng giữ gìn làn da trắng trẻo, được sắc màu xanh biếc của lá cây hắt lên trông càng như trong suốt. Trước kia phải bôn ba ở bên ngoài nên làn da có hơi thô ráp, tuy nhiên chỉ trong nửa tháng tĩnh dưỡng đã trắng nõn tinh tế trở lại. Mái tóc đen như thác nước, đôi mắt như ngôi sao lạnh giá. Sắc môi tuy hơi nhợt nhạt, nhưng lại càng tô điểm thêm cho dáng vẻ yếu đuối đáng thương. Dư thị cũng là người như vậy, đôi khi không nhịn được mà cảm thấy ghen tị với dung mạo xinh đẹp trời sinh của một số người.
Khóe mắt hắn vô thức cong lên, tựa hồ không chú ý tới ánh mắt Diệp Giai đang nhìn mình.
Ghế treo là loại dành cho hai người ngồi, có thể chịu được sức nặng mấy trăm cân. Hai người ngồi xuống, lập tức cảm thấy râm mát. Đây là ưu điểm của thảm thực vậy dày, có thể hút nóng giải nhiệt. Thỉnh thoảng, một cơn gió mát thổi qua từ hai bên của hông, lập tức khiến người ta tĩnh tâm lại. Diệp Gia đỡ Chu Cảnh Sâm ngồi xuống ghế trước, bởi vì quân áo không thắt đai lưng, nên mặc trên người trông khá lỏng lẻo. Hắn vừa ngồi xuống, cổ áo liền như bị giật ra.
Đôi mắt Diệp Gia lóe lên, bốn mặt chạm nhau với đối phương.
Xung quanh không có người, ánh mắt Chu Cảnh Thần rơi xuống trên mặt Diệp Gia, hắn đối với bộ quần áo xộc xệch của mình rất bình tĩnh. Đường viền cổ áo hơi lỏng, để lộ xương quai xanh và một chút cơ ngực. Diệp gia nghiêm túc liếc nhìn hắn, nghiêng người về phía trước, tay đặt lên cổ áo của hắn. Đang lúc chuẩn bị chỉnh trang lại cổ áo cho hắn, người từ nay đến giờ vẫn luôn tỏ ra yếu ớt bất lực, lại bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Diệp Gia. Ngón tay hắn am áp, chạm vào da của Diệp Gia có cảm giác rất rõ ràng. Diệp Gia sửng sốt, nam nhân nghiêng người về phía trước, đặt lên môi Diệp Gia một nụ hôn.
Hơi thở mát lạnh phả vào mặt nàng, Chu Cảnh Sâm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng tách môi và răng của Diệp Gia ra. Đầu lưỡi thâm nhập, động tác nhẹ nhàng trian miên. Quấn lấy đầu lưỡi Diệp Gia nhảy múa. Mi mắt Diệp Gia lập tức run rẩy, một tay của hắn đặt sau gáy Diệp Gia. Một cái tay khác vòng qua eo nàng, trong chốc lát, trời đất quay cuồng, Diệp Gia đã bị hắn ôm ngồi trên đùi.
Giữa tiếng ve kêu râm ran, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hôn nhau, hô hấp của Diệp Gia bắt đầu hỗn loạn, một trận tê dại từ sống lưng truyền thẳng lên tim.
Chu Cảnh Sâm không nhịn được dùng tay mò mẫm thăm dò vào trong vạt áo bên dưới y phục, kiềm chế lại sự càn rõ mà công thành đoạt đất.