[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562: Mưa Gió Đang Kéo Tới (4)

Chương 562: Mưa Gió Đang Kéo Tới (4) Chương 562: Mưa Gió Đang Kéo Tới (4)Chương 562: Mưa Gió Đang Kéo Tới (4)

Nghỉ ngơi lâu như vậy, sức khỏe hắn đã tốt lên rất nhiều, chỉ là sắc mặt vẫn hơi tái nhợt. Thời tiết nóng lên, miệng vết thương của hắn cần phải đặc biệt chú ý.

Dư thị nhanh chóng chạy tới đỡ, Chu Cảnh Sâm xua tay áo: "Không sao, con đã khỏe hơn nhiều rồi."

Trong khoảng thời gian ở yên trong nhà dưỡng bệnh này, Chu Cảnh Sâm cũng không hề rảnh rỗi. Hai trấn Đông Hương và Lý Bắc nhìn thì có vẻ gió yên biển lặng, nhưng ở bên phía thành trại thì lại không được yên bình như thế. Suốt mấy tháng nay, Tôn Ngọc Sơn đã phải giao đấu ba trận với đám người xuôi từ thảo nguyên phía Bắc tới.

Deu không phải là trận chiến quá lớn, chỉ tiến đến đánh một lúc rồi lại nhanh chóng rút lui. Nghỉ ngơi độ mười ngày nửa tháng, lại tiếp tục kéo quân đến quấy phá. Mỗi ngày đều nhận được thư tín gửi tới từ thành trại, dùng bồ câu đưa thư đến tất cả các nơi. Liễu Nguyên là người xuất quỷ nhập thần*, thường xuyên lui tới của hàng vào lúc nửa đêm. Diệp Gia cũng không biết rõ hắn ta đang giăng cái bẫy lớn cỡ nào, nhưng thỉnh thoảng cũng nghe thấy hắn ta bàn chuyện với người khác chuyện gì đó, luôn có linh cảm cấp bách như sắp có giông bão kéo đến.

*Biến hóa tài tình, khó nắm bắt.

"Sao thế? Sao gần đây cứ trông thấy ta là nàng lại có sắc mặt này?" Chu Cảnh Sâm ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia, giơ ngón tay cái lên vuốt ve mi tâm của Diệp Gia. Lúc đầu hắn muốn mở miệng trêu đùa Diệp Gia vài câu, nhưng bên cạnh đang có Dư thị đang nhìn, nên đành nuốt những lời đang định nói xuống bụng.

"Không có chuyện gì đâu." Diệp Gia biết trận chiến này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nên cũng không có chuyện gì không thể chấp nhận được,"Tướng công, sao chàng lại đến đây?"

"Ở trong phòng ngột ngạt quá, ra ngoài hít thở chút không khí trong lành."

Dư thi đang ở đây, nên Chu Cảnh Sâm quả thực là muốn đứng đắn bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu. Đột nhiên trả lời nghiêm túc đến vậy, Diệp Gia gân như muốn nhìn hắn bằng nửa con mắt. Tuy nhiên, Dư thị nghe thấy vật lại tủm tỉm cười gật đầu, tiểu phu thế hai người có thể hỗ trợ cho nhau những lúc hoạn nạn là chuyện tốt.

"Thời tiết nóng nực thế này mà cứ ngồi rịt ở trong phòng thì đúng là khó chịu, nếu trong phòng có đặt đá lạnh thì còn tốt hơn chút. Nếu không có đá lạnh, thì quả thực không khác thì lò nung." Dư thị vừa nói vừa đứng dậy,Anh Đào đang ở sau bếp nấu chút canh đậu xanh để giải nhiệt, để ta đi kiểm tra một lát xem đã xong chưa. Đôi tiểu phu thê hai đứa hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, Gia Nương, hay là con dìu Doãn An đến khu vườn ở hậu viện ngồi một lát đi."

Trong Thẩm phủ có một khu vườn, khi Thẩm gia bị bắt nhốt trong ngục, cũng không có ai dám bước chân vào Thẩm phủ cướp bóc. Dinh thự này trước đây trông như thế nào, thì khi trao đến tay Chu Cảnh Sâm vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ. Những hạ nhân chuyên chăm sóc hoa cỏ cho Thẩm phủ trước đây được giữ lại, đến nay, khu vườn này vẫn được chăm bón tươi tốt giống hệt trước kia.

Diệp Gia liếc nhìn Chu Cảnh Sâm, Chu Cảnh Sâm cũng quay đầu nhìn nàng, khóe mắt cong lên: "Được."

Diệp Gia: ”...'

Dư thị nhanh chóng rời đi, bước từng bước nhỏ rời khỏi phòng khách. Diệp Gia thẳng thắn đứng dậy đi tới, cầm lấy một bên cánh tay của Chu Cảnh Sâm, vắt lên trên vai mình. Người vừa mới nãy vẫn còn đi được đàng hoàng, khỏe mạnh, giờ lại trực tiếp dựa hẳn nửa người lên người Diệp Gia. Diệp Gia bị đẩy hẳn sang một bên, loạng choạng lảo đảo một chút, đến khi lấy lại được thăng bằng thì quay người trừng mắt với hắn: "... có thể đi đường hẳn hoi được không?”

"Tay chân không có sức, vừa nãy chỉ là gắng gượng chống đỡ thôi." Chu Cảnh Sâm chớp chớp mắt, ôn hòa giải thích.

Diệp Gia: "..." Có quỷ mới tin chàng!

Tuy nhiên Diệp Gia cũng không có vạch trân hắn, đỡ hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng khách.
Bình Luận (0)
Comment