Chương 578: Đang Trên Đà Bùng Nổ (6)
Chương 578: Đang Trên Đà Bùng Nổ (6)Chương 578: Đang Trên Đà Bùng Nổ (6)
Tiểu lão đầu này ngoài miệng nói lại mặc kệ chuyện Đại Yến, nhưng một khi có điểm gió thổi cỏ lay vẫn nhịn không được quan tâm. Diệp Gia vốn không muốn nói chuyện này cho người khác nghe, nhưng nghĩ Trương Xương Lễ biết được về sau có lẽ có thể có ý tưởng khác, vẫn nói ra. Lúc này nghe ông ấy nói muốn đi theo trở về, Diệp Gia cũng không từ chối. Để lão đầu lên xe, thừa dịp trời chưa tối trở ve Thẩm phủ.
Ban đêm Trương lão đầu và Chu Cảnh Sâm nói chuyện ở thư phòng đến nửa đêm, mắt thấy sắp đến canh hai mới về phòng.
Không hiểu được bọn họ nói chuyện gì ở trong phòng, không hai ngày, Chu gia đã tới bốn năm nam tử xa lạ. Chu Cảnh Sâm nhìn thấy mấy người kia trong mắt chợt lóe tia sáng, rồi sau đó lại vội vàng trở về thành trại.
Trước khi đi, Diệp Gia nhét cho hắn mấy túi thuốc to mang đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, người mua khối đất trống phía sau nơi dừng chân bên kia. Thừa dịp thuận tiện sửa nhà, mở rộng sân thật lớn. Lại sai người che lại tam nhà kho ở phía trên, phía dưới cũng đào hầm diện tích lớn. Không chỉ có như thế, xưởng bên này, Diệp Gia cũng có nhiều ý tưởng, mua nhà kho ở sân nhỏ gần xưởng.
Viên Xuân Sinh làm việc không phải hiệu suất bình thường, đi không đến mười ngày, lương thực cuồn cuộn không ngừng từ Luân Đài và phía dưới phủ Đô Hộ An Tây vận chuyển đến. Vi không kinh động, hắn ta mua lương đều rất cẩn thận, vận chuyển như vậy cũng không kinh động ai.
Đoạn thời gian này Tôn lão hán đi theo bên người Viên Xuân Sinh làm việc, vừa nhìn vừa học, học không ít kiến thức. Không đến một tháng ngắn ngủn, kho hàng Diệp Gia đặt mua ở xưởng bên này đã chất đầy. Vốn tưởng rằng hai ngàn lượng nhiều nhất có thể lấp đầy hai nhà kho, Viên Xuân Sinh lại có bản lĩnh, tốn một nửa tiền đã mua được lương thực Diệp Gia dự tính. Không chỉ có cân lượng đủ, mà đều là lương mới.
Không chỉ có như thế, dưa hấu dưa lê kia bán ra Diệp Gia không thể nghĩ đến giá cả. Năm ngoái A Cửu mới bán ba trăm lượng, Viên Xuân Sinh trực tiếp nâng cái giá cả này lên không ít. Đến trong tay Diệp Gia là hơn một nghìn một trăm lượng bạc.
"Thật là bản lĩnh! Viên chưởng quây thật sự là bản lĩnh!"
Một ngàn lượng bạc trở về tay không đủ để tính, từ việc làm tiếp thị và tạo sự chú ý của Viên Xuân Sinh, hắn ta đã được truyên cảm hứng. Suy một ra ba tạo ra câu chuyện cho các loại xà bông thơm vận chuyển đến Luân Đài.
Hắn ta đã tạo ra câu chuyện cho mỗi hương vị của từng loại nước hoa, bán chúng một cách chuyên nghiệp và hấp dẫn
Tuy Diệp Gia nói chưa bao giờ coi khinh trí tuệ của cổ nhân, nhưng Viên Xuân Sinh vẫn vừa ra tay đã khiến nàng lau mắt mà nhìn. Nếu hắn ta làm được tốt như vậy, Diệp Gia dứt khoát cũng phóng khoáng quyền hạn, để hắn ta đi căn cứ thị trường dùng khứu giác định giá tinh chuẩn. Ban đầu Diệp Gia chỉ định giá cả là căn cứ tình huống chế định của trấn Đông Hương bên này, nói cách khác, Diệp Gia chưa từng sinh hoạt ở Luân Đài, kỳ thật cũng không phải thật sự hiểu biết quá rõ.
Có tiền thu ổn định, trái tim loạn nhảy này của Diệp Gia mới xem như được thả lỏng. Đặc biệt là lương thực chất đây nhà kho, hâm ở nơi dừng chân bên kia cũng chất đầy, cảm giác càng kiên định hơn.
Trận chiến này đến đột nhiên xảy ra, nhưng bên trong đoán trước.
Ngày nọ ban đêm, Diệp Gia mới xem xong sổ sách nằm xuống không bao lâu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Nàng mê man mở to mắt, đèn đuốc bên ngoài sân sáng trưng. Loảng xoảng gõ cửa chính là Dư thị, trừ Dư thị còn có tiếng của đám người Diệp Tứ Muội. Diệp Gia khoác xiêm y nhanh xuống giường mở cửa, Dư thị cũng như mới dậy đầu tóc tán loạn vào phòng của Diệp Gia: "Gia Nương, trấn Lý Bắc bên kia đánh giặc. Diệp gia trang đã xảy ra chuyện, thân gia mẫu công dẫn theo cả gia đình tới."