[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 579 - Chương 579: Đang Trên Đà Bùng Nổ (7)

Chương 579: Đang Trên Đà Bùng Nổ (7) Chương 579: Đang Trên Đà Bùng Nổ (7)Chương 579: Đang Trên Đà Bùng Nổ (7)

Diệp Gia ban đầu không rõ ràng, mơ hồ không nhớ tới thân gia mẫu công là ai. Chờ liếc đến Diệp Tứ Muội một cái giật mình nhớ tới. Diệp gia trang toàn gia lão Diệp gia không phải phụ mẫu của nguyên chủ sao?

"Bọn họ tới?!" Diệp Gia thật sự là không nghĩ tới người Diệp gia sẽ chạy tới: "Ban đầu không phải bọn họ mặc kệ chết sống đánh giặc đều không dọn đi sao?"

Lời nói này, Dư thị cũng không có biện pháp trả lời.

"Từ từ, ta không phải ý tứ kia, ta là nói, tình huống lần này tệ như vậy sao! Người Diệp gia trang đều chạy thoát?" Diệp Gia sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện, người Đột Quyết thành công đốt kho lúa sao có thể không ra đánh. Nhưng một tá liền nháo lớn như vậy, thành trại đã bị đánh bại sao? Vậy Chu Cảnh Sâm thế nào?

Dư thị lắc đầu: "Còn không rõ ràng lắm, Luân Đài bên kia hẳn là sẽ chỉ viện."

Mặc kệ thế nào, đi bên kia nhìn xem người sao Diệp gia lại thế này trước. Diệp Gia và Dư thị vội vàng đến phòng khách, một đám người phòng khách hoặc ngồi hoặc đứng. Trừ hai lão phu thê Diệp Đồng Sinh ra, hai phu thê Diệp Thanh Giang, còn có bảy tám hài tử. Đoán chừng là bọn họ mới gặp tòa nhà lớn như vậy nên hơi hoảng sợ, trừ Diệp Đồng Sinh và Diệp Thanh Giang dám ngồi xuống, những người khác đều như chim cút rúc vào nhau, không dám nhìn loạn cũng không dám chạm vào linh tinh.

Diệp Gia và Dư thị vội vàng đi đến, dưới mông Diệp Thanh Giang kia như có lửa đốt đứng phắt dậy. Diệp Đồng Sinh bên cạnh ngồi vững vàng không nhúc nhích, chợt thấy Diệp Gia đi ở đẳng trước, nhìn về phía Dư thị phía sau Diệp Gia. Đứng lên: "Thân gia mẫu..."

Lúc sau tự nhiên là một cuộc nói chuyện, Diệp Đồng Sinh không có bản lĩnh khác, hàn huyên lại sẽ nói.

Dư thị và ông ấy ngươi tới ta đi một hồi, Diệp Gia nghe được mấy hài tử đã đói bụng đến kêu thâm thì. Mấy hài tử này mỗi người xanh xao vàng vọt, trên người đắp từng mảnh vải cái.

Diệp Gia cũng chưa nói gì, nhỏ giọng mà kêu Diệp Tứ Muội mang theo Hoàn Bội Tiểu Lê bọn họ đi làm chút thức ăn đưa lại đây.

Hai lão phu thê Diệp Đồng Sinh đoán chừng ăn không ít khổ, hốc mắt hãm sâu, trên gò má đều nhiễm màu xanh đen. Đã muộn thế này, hàn huyên một hồi đã dùng hết sức lực lẫn nhau. Một đường này lo lắng hãi hùng lại lên đường suốt đêm, vài người quá sức mệt mỏi. Hài tử tuổi còn nhỏ dựa vào hài tử lớn một chút đầu gật gà gật gù, buồn ngủ đều không đứng được.

Chờ thức ăn đưa lên, bọn họ đã ăn xong, Diệp Gia chia ra một cái sân để bọn họ ở rồi từng người đi nghỉ ngơi.

Tiễn người đi, Diệp Gia nhéo mày, hơi phiền toái trong lòng.

Thái độ của Diệp Đồng Sinh, khiến Diệp Gia cảm giác được không khoẻ. Tuy chỉ là đối mặt, phụ nữ cũng không nói lời nào, Diệp Gia lại như đoán trước về sau lão nhân này sẽ thường ở đây, sẽ khoa tay múa chân với chuyện nàng làm. Nói thật, chuyện của nàng đã đủ nhiều, Diệp Gia thật sự lười ứng phó với một lão đầu cố chấp. Tình huống đặc thù thu lưu bọn họ mấy ngày là có thể, nhưng thu lưu lâu dài sợ là không được.

Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Gia phun ra một hơi.

"Nương..." Vừa rồi Diệp Gia ý đồ nói chuyện với Diệp Đồng Sinh, nhưng lão nhân này một thái độ nữ tắc nhân gia cắm miệng cái gì: "Ngày mai cần người làm kẻ ác cho con. Phụ mẫu ta không thể ở nơi này lâu dài, cần nhanh chóng tiễn đi."

Dư thị sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Gia nhéo mày nửa ngày là suy nghĩ chuyện này: "Nói như thế nào?"

Nơi này vi diệu Diệp Gia rất khó nói rõ, chỉ muốn nói lại thôi liếc Dư thị một cái.

Dư thị chớp mắt, nghĩ lại Diệp Đồng Sinh vài lần chặn ngang lời Diệp Gia nói. Tuy không thể hoàn toàn đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng bà ấy ít nhiều có thể hiểu. Ở đây Dư thị quen ý tứ của Diệp Gia làm chủ.

Suy nghĩ, bà ấy lập tức gật đầu: "Con an bài là được, ta làm ác nhân thì làm ác nhân đi."
Bình Luận (0)
Comment