[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 597 - Chương 597: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (3)

Chương 597: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (3) Chương 597: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (3)Chương 597: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (3)

Diệp Gia nghĩ, lấy trong túi tiền ra một nén bạc: "Ta thấy trên bàn còn có một chút đồ ăn, có thể dùng được không?”

Tên đầu bếp kia khi nhìn thấy bạc đã không mệt nữa.

Hắn ta nhanh tay lấy nén bạc rồi để bào miệng cắn một cái.

Thịt trên khuôn mặt lại dồn hết vào một chỗ, cười nói: "Có thể, có thể, có thể. Ngươi muốn dừng bao nhiêu cũng được."

"Đa tạ.

Đêm qua Diệp Gia chỉ ăn một ít đồ để lót dạ, quả thật rất đói.

Những đồ ăn ở đây đều là đồ chay.

Diệp Gia liếc mặt một cái, một cái sọt củ cải, là củ cải trắng, còn có một thùng nước suối trên núi.

Diệp Gia là người theo chủ nghĩa ăn thịt, không có thịt thì ăn không có vị gì. Thế là nàng lại liếc vê phía tên đầu bếp.

Đầu bếp mới cam bạc của Diệp Gia, nên khi thấy ánh mắt của Diệp Gia nhìn đến thì hắn đã hiểu được: "Quý khách còn muốn cái gì sao? Trong này chỉ là chút rau, ngài muốn thịt đúng không? Hậu viện có nuôi gà."

"Không cần gà, không biết có trứng hay không?"

Làm gà thì rất mất thời gian, nàng chỉ muốn nhanh chóng làm một bữa cơm để lấp bụng thôi: "Lay cho ta bốn quả trứng được không?"

"Có, có, có. Ta lấy cho ngài."

Tên đầu bếp béo núc ních quay đầu đi lấy năm cái trứng đến đây.

Diệp Gia nói cảm ơn hắn rồi đánh cả năm quả trứng, lại cắt một chút hành. Bỏ thêm một chút muối, rất nhanh đã đánh tan trứng.

Dầu trong nồi đã nóng, cho trứng đã đánh vào trong nồi, tạo ra một tiếng sèo, đảo qua lại trứng bên trong.

Khi dầu nóng lên thì mùi thơm cũng bay ra, khơi gợi lòng tham ăn trong lòng người khác.

Bên này Diệp Gia đang xào trứng thì bên ngoài cửa đã truyền đến một tiếng hô.

Tên đầu bếp đi đến bên ngoài nhìn, trong miệng nói thâm lại đến nữa. Hắn đi đến bên sau bếp rồi lấy một cái gậy dưới đất rồi đi ra ngoài.

Bên này Diệp Gia chiên trứng xong thì nhanh chóng làm xong một đĩa củ cải xào giấm chua.

Nàng lấy năm cái bánh bao rồi thì đi ra bên ngoài. Cái sân này không tính là nhỏ, đoán là một khu đất tốt nhất trong mảnh hoang vu này, nên mới lớn như thế.

Trời vẫn còn đang mưa nên Diệp Gia men theo hành lang mà đi. Đi thẳng đến cửa viện lại thấy trước cửa có hai người đang chống nạnh vây một người hình như đang bị bệnh.

Khoảng cách quá xa lại có thêm cơ thể của đầu bếp chắn nên cũng không thấy được rõ ràng.

"... Có chuyện gì thế?" Diệp Gia cũng không xen vào chuyện của người khác, chỉ nói thâm một cầu rồi bưng thức ăn đi tiếp.

Nàng đi thẳng một đường, bưng đồ ăn trở về phòng khách.

Mở cửa ra thì thấy Chu Cảnh Sâm đã tỉnh, người đang ngồi ngay ngắn, lại không biết trong tay hắn đang cầm sách gì, ánh mắt có chút lạnh nhạt.

Hắn nghe được bên cửa có tiếng động thì nhìn thoáng qua, thấy Diệp Gia đã trở về thì ánh mắt lạnh lão đó trong nháy mắt đã tan biến đi.

Người này trước giờ khi đối diện với Diệp Gia luôn là tươi cười vui vẻ, giống như hắn không có chút tính xấu nào.

Diệp Gia nhìn thấy hắn cười cũng nhìn hắn một chút: "Day khi nào thế? Sao lại không ngủ nhiều thêm một chút?"

"Khi nàng đi ta đã tỉnh?" Ánh sáng chiếu từ bên ngoài lên vai hắn, ngày mưa u ám, ánh mắt như hắn đã phát sáng.

"Đi, đi. " Diệp Gia đi đến đặt đồ ăn đến trên bàn gần giường: "Rửa mặt rồi sao? Xào hai đĩa thức ăn nhỏ, cùng ăn một chút đi."

"Được." Chu Cảnh Sâm giơ tay phất một cái, những văn thư trên bàn lại chuyển đến cái bàn ở kế bên. Hai đĩa thức ăn đã được bày xong, rôi cùng ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia.

Trứng mới lại xào thêm với một chút dầu, còn rất nóng, rất có hương vị của núi non, củ cải trắng xào dấm chua cũng rất tươi.

Trên đường đi ăn uống không được tốt lắm. Diệp Gia cố ý cho nhiêu dấm nên vị rất nồng.

Đương nhiên không phải bởi vì Chu Cảnh Sâm thích ăn chua. Chỉ là khi đặt đĩa xuống thì vị chua khiến nàng cảm thấy rất thèm.
Bình Luận (0)
Comment