Chương 598: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (4)
Chương 598: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (4)Chương 598: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (4)
Chu Cảnh Sâm chỉ mới gắp một đũa cải trắng, bỏ vào trong miệng rồi thì mắt sáng lên.
"Ngon đúng không?" Diệp Gia híp mắt cười: "Hiện giờ dù là rau củ, trứng núi cũng rất là thơm.”
"Ừm"
Thật là Chu Cảnh Sâm không phải là người rất khó ăn, ăn cái gì cũng được, ăn đối với hắn mà nói chỉ là để no bụng mà thôi.
Chỉ là khi có thức ăn ngon thì hắn sẽ ăn nhiêu thêm một chút.
Lại nói thêm một chút, hắn lại rất thích đồ ăn do Diệp Gia làm.
Diệp Gia cố ý lấy năm cái bánh bao, tính là bản thân ăn một cái, còn bốn cái còn lại đều để cho hắn.
Kết quả là Chu Cảnh Sâm đã ăn xong bốn cái rồi mà vẫn còn muốn ăn tiếp, Diệp Gia cũng cạn lời.
"Bốn cái bánh bao cũng không nhiều lắm." Chu Cảnh Sâm cầm lấy cái khăn đặt trên bàn để lau khóe miệng."Chỉ mới ăn no được một nửa thôi."
Diệp Gia: "Nếu ăn quá nhiều sẽ bị đây bụng đến lúc đó không tìm được nhà vệ sinh thì đừng có hối hận."
Nàng nhìn thoáng qua bụng của Chu Cảnh Sâm, thật sự rất phẳng.
Nghĩ đến lượng thức ăn mà người này ăn khi ở nhà... Không biết đồ hắn ăn đi đâu hết rồi, đã ăn nhiều như thế mà không có một chút mỡ nào.
Nước mưa vừa rơi xuống thì trên mái ngói đã có tiếng xào xạc, âm thanh này khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Chớp mắt đã trôi qua một năm, mà Diệp Gia cũng đã đến đây được hai năm.
Lá trong rừng đã đâm chồi nảy lộc, thực vật xanh mướt lá um tùm, là tháng ba lại đến.
Có lẽ là Diệp Phàm đã hiểu lầm, nàng luôn cảm thấy nơi này còn ấm áp hơn thị Đông Hương trấn.
Diệp Gia mở cửa lại kéo rèm che mưa, sau đó mới nói với Chu Cảnh Sâm: "Chàng còn chưa nói với ta, lần này chúng ta sẽ đi đâu. Không phải chàng nói là chúng ta còn có việc quan trọng cân phải làm. Sao thế, không phải chúng ta đang cải trang thành một cặp đôi thương gia à?”
Ứng dụng Truyện Dịch tebookshop.vn ebook truyện dịch giá re
"Đi đến thành Vu Điền của An Tây Đô hộ phủ." Không biết Chu Cảnh Sâm lấy từ đâu ra một cái lược, tháo mái tóc rối của Diệp Gia, roi đứng chải tóc cho nàng: "Theo ta đi gặp gia gia và thúc thúc.' Diệp Gia: ”... II"
Chiếc lược của hắn khá thoải mái, Diệp Gia nghe thấy thế thì mở to mắt: "Chàng nói là đi gặp ai cơ?"
"Ông ngoại và mấy vị cửu cửu." Khi phủ Tĩnh Vương gặp nạn, khiến cho thông gia là Dư gia cũng phải chịu liên lụy, nhất là Dư Gia, nhà mẹ đẻ của Dư thị.
Lão gia Dư Gia là thái phó của tiên hoàng, huynh trưởng của Dư thị lại là nhà văn lớn đương thời, là người tài hoa xứng danh thiên hạ. Gia đình họ là thư hương thế gia có lịch sử bốn trăm năm.
Một khi có chuyện xảy ra với Tĩnh Vương thì bọn họ cũng không tránh khỏi được.
Diệp Gia: "... Chàng cứ định như thế mà dẫn ta đi gặp bọn họ sao?”
"Không thì sao?" Chu Cảnh Sâm học theo cách nói chuyện thường này của Diệp Gia, cười nói: " Hiện giờ ta bị lưu đày, không lẽ nàng định mang theo quà gặp mặt đến sao?"
Diệp Gia: ˆ...'
"Không sao đâu. Ông ngoại biết hoàn cảnh hiện tại của Chu Gia, sẽ không bắt bẻ quy củ trong tình huống này đâu. Lại nói, bọn họ cũng không phải là người cứng nhắc như thế." Dư Gia đúng là thư hương thế gia, nhưng quy tắc trong nhà lại khác với những thư hương thế gia khác.
Người Dư Gia trước giờ thông minh, mà tính cách lại rất kỳ lạ.
Ví dụ như phụ thân của Dư thị, lão gia của Dư gia hiện tại, là người có tính tình cực kỳ không tốt.
Vì gia thế đủ mạnh nên ông ta chưa từng thay đổi tính cách bướng bỉnh, nóng nảy của mình.
Đương nhiên, việc Dư gia bị lưu đày đến biên quan cũng liên quan đến việc ông cụ đã xúc phạm đến đương kim hoàng đế.
Không chỉ có mình ông ấy mà còn giật dây cho những người đọc sách đương triều viết thơ văn châm chọc thánh thượng.
Dư gia lại không có cách nào trách ông cụ làm bậy nên mấy huynh đệ Dư gia dùng thủ đoạn để châm ngòi thổi gió, ... Cuối cùng cả nhà đi theo ông cụ đi lưu đày.