[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (6)

Chương 600: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (6) Chương 600: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (6)Chương 600: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (6)

"Có ta." Chu Cảnh Sâm cũng không biết xấu hổ thậm chí còn nói đến hợp tình hợp lý: "Dù sao thì tuổi không tốt, cũng chỉ có thể ăn cơm mềm."

Diệp Gia: “...'

"Đúng là nhưng lời Gia Nương nói, là vì binh quyền của Ân Tây Đô hộ phủ." Chu Cảnh Sâm cũng không phải có ý gạt Diệp Gia, chỉ là không nói rõ ràng từng bước một.

Thời điểm thích hợp thì đương nhiên Diệp Gia sẽ biết.

"Quả nhiên, ta biết mà."

Diệp Gia vén lên lọn tóc rủ trước người, xoa chiếc nhẫn trên tay mình: "Trên đường chàng bĩnh tĩnh như thế, triều đình không phát hiện ra sao?"

Giao thông thời cổ đại không thuận tiện, xe ngựa đi rất chậm.

Cộng thêm thời tiết giá lạnh, khoảng cách giữa Quan Nội và Quan Ngoại lại xa, mà triều định hiện tại cũng không chú ý nhiều đến tây bắc.

Từ đó có rất nhiều nhân tố có thể trở ngại đến việc truyền tin, khả năng này cũng rất cao.

Chu Cảnh Sâm nghe thấy thế thì cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không giải thích gì thêm: "Ít nhất là trước tháng năm, triều đình sẽ không có hành động lớn gì."

Diệp Gia nhướng mày, nàng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Chu Cảnh Thâm.

Thực tế thì quyển tiểu thuyết này cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết tình yêu.

Tuy rằng Diệp Gia đã không nhớ rõ các tình tiết trong tiểu thuyết, nhưng vẫn có ấn tượng với nó.

Tất cả suy nghĩ của bạo quân đều đặt hết trên việc làm sao để cho nữ chính vui vẻ.

Cả ngày chỉ lo ghen tuông, cũng ram rộ biểu hiện cho tất cả mọi người biết rằng hắn độc sủng nữ chủ, một người không giống người bình thường.

Một nam chủ bạo quân như thế sẽ không còn việc làm nữa.

Câu chuyện này ngoài kể đến tình cảm chân thành tha thiết giữa nam nữ chính, trên đời này không có nhiều chuyện tình nào cảm động như vậy. Nhưng ngoại trừ tình yêu thì thân là một hoàng đế, nam chính cũng quá chơi bời lêu lỏng rôi. Cho nên sau này hắn ta bị giết, Diệp Gia cũng cảm thấy đây là chuyện hợp lý. ... Thôi, thôi, nếu nói hắn ta như thế thì Diệp Gia cũng yên tâm hơn.

Diệp Gia ngồi ở cửa sổ ngắm mưa một lát. Còn Chu Cảnh Sâm lại ngồi ở đối diện này nàng Xem công văn.

Ánh mắt nàng không khỏi cũng nhìn ra phương xa, khó có khi Diệp Gia ngây người như thế.

Từ lúc nàng xuyên không đến nay, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, chưa từng buông lỏng. Thời điểm không cần nghĩ ngợi gì như thế đúng là ít càng thêm ít.

Diệp Gia nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ đường đi từ Đông Hương Trấn đến Vu Điền.

Một đường thẳng đi đến nay cũng khoảng ba trăm dặm đường.

Nếu như xe ngựa chạy nhanh thì cũng mất một ngày một đêm.

Bọn họ xuất phát trong đêm, hiện giờ cũng đi được sáu phần lộ trình.

Cứ suy nghĩ thì phía trước dường như nghe được có người đánh chửi. Diệp Gia nhíu mày, đứng dậy.

Nàng mới vừa động thì Chu Cảnh Sâm đã ngẩng đầu lên: "Đi đâu thế?"

"... Đi ra ngoài nhìn xem." Nàng cũng không có chạy, Diệp Gia có chút bất đắc dĩ: "Ta đi rồi sẽ quay lại."

Chu Cảnh Sâm nhìn theo nàng cho đến khi cửa truyên đến tiếng đóng cửa thì mới quay đầu nhìn vê phía ngoài phòng.

Trong cảnh mưa phùn mơ hồ, ở bên sân đối diện, tên đầu bếp béo lùn đang tay đấm chân đá một người.

Chu Cảnh Sâm nhìn xuống giấy viết thư, trên đó có viết một hàng chữ 'Cố Minh Dực chết, chủ mẫu Cố gia tiến cung trong đêm, cầu kiến quý phi. '

Trong căn phòng yên lặng vang lên một tiếng cười nhạo. Chu Cảnh Sâm không thay đổi sắc mặt đốt lên ngọn đèn trên bàn, bắt đầu đết lá thư.

"Ngọn cỏ đầu tường."

Không nói đến ngọn cỏ đầu tường là Cố Gia trước giờ chưa có lập trường kiện định nữa.

Hiện tại Diệp Gia men theo hành lang đến nơi tên đầu bếp béo đang xảy ra tranh chấp với người khác.

Khoảng cách càng gân thì Diệp Gia mới nhìn rõ hắn ta đang đánh một tên ăn mày gây quộc.

Trên đầu tên ăn mày đội một cái nón rách, mặt giấu bên trong tóc, quần áo trên người hắn ta mỏng manh, rách tả tơi.
Bình Luận (0)
Comment