Chương 601: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (7)
Chương 601: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (7)Chương 601: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (7)
Cả người hắn ta co lại thành một cục, làn da lộ ra bên ngoài đều là nước bẩn.
"Cho ngươi ăn trộm này! Cho ngươi dám ăn trộm này!" Tên đầu bếp béo càng ra sức đánh đấm hơn, lượng thịt trên người hắn cũng bởi vì thế là run lên: "Hôm nay ta không đánh chết ngươi thì cũng phải khiến cho ngươi tàn phế."
Tên ăn mày kia cuộn lại một cục kia đang khóc nức nở, nói cũng không rõ ràng lắm.
Diệp Gia nhìn thấy thế thì không đành lòng, cuối cùng vẫn mở miệng xen vào việc của người khác: “Dừng tay, đừng đánh nữa."
Tên đầu bếp béo kia nghe thấy có người cản trở hắn ta thì mặt hắn ta đen lại, định mắng 'Đừng xen vào việc của người khác, mau cut đi. ' Kết quả lại nhìn thấy Diệp Gia, nhất thời hắn ta cứng đờ động tác.
Hắn ta còn nhớ rõ Diệp Gia vung tay một cái là một hai nén bạc, thịt béo trên mặt hắn ta run lên.
Giọng nói biến thành kiểu lấy lòng.
Hắn ta xoa tay, dừng chân.
"Quý khách, làm sao người lại đến nơi này? Bên ngoài còn đang mưa, rất là lạnh, ngàn lần đừng để nước mưa làm bẩn giày."
Thấy Diệp Gia nhìn tên ăn mày đang nằm run rẩy trên mặt đất thì hắn ta không đổi sắc mặt nói: "Quy khách có điều không biết. Cũng không phải ta là người nhỏ nhen, lòng dạ độc ác. Mà thật ra là hành động của tên ăn mày này quá đáng ghét. Trên người hắn ta cũng rất bẩn, lại luôn lên đến sau bếp lấy trộm đồ. Đã dạy bảo hắn ta vài lân rồi cũng không hết, chỉ cần hơi sơ say một chút thì lại đến đây trộm. Người thấy đó, ..."
Tên trộm thì vẫn là tên trộm, chuyện này đúng là phiên phức. Người làm ăn buôn bán không ai thích mình bị trộm đồ.
Diệp Gia có thể hiểu được, nhưng độc ác như thế thì cũng không được.
"Đừng đánh, những gì hắn ta lấy ta sẽ trả tiền."
Bản thân mình có tiên đúng là chuyện tốt. Muốn cho thì cho, không cần phải lo lắng gì.
Tên đầu bếp nghe thấy vị phu nhân này ra tay hào phóng, trả tiền cho tên ăn mày này thì trong nháy mắt đã thay đổi thái độ.
Hắn ta xoa tay đi đến.
Diệp Gia lướt qua hắn ta nhìn đến người đang năm trên mặt đất.
Không biết tên ăn mày này đã bị thương chỗ nào mà cả người luôn run rẩy.
Diệp Gia nhìn hắn một cái rồi nhíu mày: "Tính vào sổ đi." "Vâng, vâng." Tên đầu bếp nhất thời cứng đờ, cười gượng vài tiếng.
Tên đầu bếp không lấy được bạc đã rời đi không chút tình nguyện.
Diệp Gia ngồi xổm trước người tên ăn mày. Nhìn gần mới thấy đó là một người đàn bà lớn tuổi.
Trên mặt có rất nhiều vết bẩn nên không thấy rõ diện mạo, nhưng có thể nhìn ra được không nhỏ tuổi.
Đói đến gây trơ xương, trong tay vẫn còn nắm một cái bánh mì, năm ngón tay dùng hết sức nắm chặt nó.
"Ngươi có thể đứng lên được không?" Diệp Gia nhìn thấy bà ấy run rẩy không ngừng, hai chân trên mặt đất như là không thể cử động.
Nàng cũng không ngại người này bẩn thỉu, lại còn có một mùi tanh hôi, nàng nâng tay kéo người lên, muốn kéo bà ấy đứng dậy.
Kết quả chỉ mới vừa duỗi tay ra thì người phụ không một tiếng động mà đứng lên.
Hai tay bà ấy không ngừng quơ loạn, làm ra động tác từ chối.
Khi nàng nâng tay lên mới chú ý đến trong lòng bà ấy vẫn còn ôm một cái bình sứ trắng.
Nhìn bên ngoài hình như cũng là một món đồ sứ tốt, kích thước không khác lắm với cái chậu cây ớt của Diệp Gia.
Cũng chính là một cái ước chừng sáu bảy cân.
Mới vừa rồi bà ấy cuộn mình lại không nhúc nhích thì ra là để bảo vệ cái bình này.
Diệp Gia cảm thấy cái bình này hơi quen, nhìn thế nào cũng là một cái hủ đựng tro cốt.
Nhưng bây giờ không phải đều là an táng bằng cách chôn cất sao?
Làm sao lại làm một việc nghiên hết xương cốt như hỏa táng được...
Diệp gia cũng không nghiên cứu về gốm sứ hay phong tục nên không hiểu lắm.
Cảm thấy có khả năng đó là cái bình đựng tro cốt, nên muốn nhìn xem một chút.