Chương 602: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (8)
Chương 602: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (8)Chương 602: Răng Tôi Kém Nên Chỉ An Được Đồ Mềm (8)
"Ngươi đừng đụng vào nó, đừng đụng vào nó, đừng đụng nói
Ngươi đừng đụng vào nó, đừng đụng vào nó, đừng đụng nó!"
Tên ăn mày vừa quơ tay từ chối, vừa ôm chặt cái bình sứ trắng.
Bà ấy vốn rất im lặng lại giống như điên rồi, tốc độ nói rất nhanh, liên tục lập lại những câu: 'Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh.
Nhớ đến bướm phong đỏ. Hoa cúc nở, hoa cúc tàn. Nhạn thi nhau bay cao, người chưa đến.
Một mảnh tình yêu tan biến. Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh.
Nhớ đến bướm phong đỏ. Hoa cúc nở, hoa cúc tàn. Nhạn thi nhau bay cao, người chưa đến..."
Diệp Gia nghe thì cảm thấy không đúng. Đây rõ ràng là một bài hát.
Nàng cau mày ngồi xuống nhìn người phụ nữ lớn tuổi cực kỳ dơ bẩn.
Nghe bà ấy lặp lại những lời này không dưới mười lần, càng nghe lại càng thấy kỳ lạ.
Trong lòng nàng mơ hồ đoán được gì đó.
Vì thế nàng mở cửa một căn phòng. Gọi hộ vệ đến, ép buộc bà ấy đi vào trong phòng.
Lại gọi một chút nước ấm.
Sau một trận tẩy rửa, Diệp Gia đã chắc chắn bà ấy sạch sẽ.
Lấy một bộ quần áo cũ cho người này, làm xong hết thì Diệp Gia mới nhìn rõ được diện mạo của người đàn bà lớn tuổi này.
Khuôn mặt đã có phần già nua, chắc khoảng sáu bảy mươi tuổi.
Chỉ là ngày tháng của người cổ đại khổ cực, nên già rất nhanh, cũng không thể nhìn ra được tuổi tác cụ thể.
Điểm duy nhất có thể xác định chính là thời còn trẻ người phụ nữ này có diện mạo không tệ.
Lúc này bà ấy đang cuộn mình nằm ở trên giường, trong lòng vẫn còn ôm cái bình ấy, trong miệng vẫn còn lẩm nhẩm: "Một ngọn núi, hai ngọn núi. Núi xa, trời cao yên nước lạnh. nhớ đến bướm phong đỏ... :
Diệp Gia làm ra hành động lớn như thế, đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ đến đây nhìn xem: "Chuyện gì thế? Đây là người nào?”
"Không biết." Diệp Gia chính là thấy bà ấy trời lạnh như thế lại ăn mặc mỏng manh có chút đáng thương nên cảm thấy đồng tình: "Hình như là bị điên rồi. Không phải, ta nói là vừa rồi bà ấy chính là tên ăn mày lẻn vào ăn trộm. Người bị đánh vừa rồi chính là bà ấy, ta thấy đáng thương nên ngăn lại. Tướng công, chàng nói xem trong lòng bà ấy là cái gì?" "Hửm?"
Chu Cảnh Sâm đi vào rồi liếc mắt nhìn người đàn bà đó, nghe thấy như thế cùng không nhìn bà ấy nữa mà nói: "Là hủ tro cốt."
"Hũ tro cốt??"
Diệp Gia hoảng sợ: "Bây giờ vẫn còn có người hỏa táng sao? Không phải chúng ta đều chôn cất hay sao?"
Chu Cảnh Thâm nhìn Diệp Gia một cách sâu xa, Diệp Gia còn trước phát hiện bản thân đã bất ngờ lỡ lời, lại nghe thấy hắn nói: "Trong khu vực trung nguyên đều thổ táng, phần lớn người Hán cùng thổ táng. Nhưng sau khi Phật đã từ giã thế gian, xác thân Ngài được đốt cháy bằng gỗ hương, linh hồn trở thành tro tàn. Ngài cũng được hỏa táng, khi Ngài qua đời tại Trường An, theo luật pháp nước ngoài, xác thân Ngài bị lửa thiêu cháy."
Diệp Gia: "..." Nàng không hiểu gì hết.
"Bà ấy đang ôm một cái hũ tro cốt, mà hủ tro cốt có thể tùy tiện mang theo thế sao?" Diệp Gia xem nhẹ ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhìn mình. Bỗng nhiên nàng ý thức được bản thân đã nói một câu vô cùng lộ liễu, tim Diệp Gia đập thình thịch.
"Không thể." Chu Cảnh Sâm nhìn về phía bà lão."Gia Nương muốn làm như thế nào? Hay là đã có phát hiện gì?"
"A, không có.' Diệp Gian lắc đầu, vô tội nói: "Xung quanh đây cũng không có thôn trấn nào. Dù làm ăn xin thì cũng không tìm được đồ ăn. Ta sợ người này sẽ chết ở đây. Không phải chúng ta muốn đến Vu Điền sao? Tiện đường chúng ta dẫn theo bà ấy một đoạn đường, để bà ấy đến nơi có thôn trấn yên bình một chút. Hoặc là đưa bà ấy đến quan phủ, xem quan phủ có trông bà ấy hay không. Dù sao thì cũng phải cho người ta một con đường sống."
Chu Cảnh Sâm chưa nói gì, ánh mắt ngược lại rơi xuống trên cổ bà lão. Trên cổ bà lão hình như có một khối gì đó màu đen, rất giống sắt, lại có chút giống với đồng, hoa văn trên đó lại rất quen thuộc.