Chương 608: The Tử Bị Sắc Đẹp Quyến RU Làm Sao Có Thể Giả Vờ Thuần Khiết (6)
Chương 608: The Tử Bị Sắc Đẹp Quyến RU Làm Sao Có Thể Giả Vờ Thuần Khiết (6)Chương 608: The Tử Bị Sắc Đẹp Quyến RU Làm Sao Có Thể Giả Vờ Thuần Khiết (6)
Diệp Gia vén chăn cho bà ấy, lại nhìn về sợi dây trên cổ bà ấy. Có ánh đèn mới nhìn được gần, lúc này Diệp Gia mới nhìn rõ được đó là một cái lệnh bài. Nhìn hoa văn trên lệnh bài, đó hình như là một hoa văn động vật. Diệp Gia lấy xuống từ trên cổ bà ấy, lại đi nhanh đến để nhìn, lại không nhìn thấy được văn tự hay những đồ án đánh dấu nào. Đoán đó hẳn chính là một thư văn khắc về hổ hoặc báo.
Nàng nghĩ nếu đưa cho Chu Cảnh Sâm nhìn thì hẳn là hắn có thể biết được đó là lệnh bài gì?
Diệp Gia nhìn thoáng qua người nằm trên giường, lại thình lình thoáng qua trong ngực bà ấy, trong ngực bà ấy là hủ tro cốt. Tình huống không người lên tiếng thế này đúng là có chút dọa người.
Diệp Gia rùng mình một cái, câm vật này về lại phòng của mình. Chu Cảnh Sâm đã cho người đưa nước nóng đến, đang ngồi ở cái bàn bên cạnh chờ nàng. Diệp Gia đưa tay lấy cài đèn đang đặt ở trên cái bàn. Chờ sau khi tiểu nhị đi ra ngoài thì Diệp Gia mới đưa vật đó đến trước mặt Chu Cảnh Sâm: "Tướng công, chàng biết được vật này là vật gì sao?”
Chu Cảnh Sâm nhận lấy rồi lật qua lật lại xem một chút mới mở miệng: "Đây chính là hổ phù của An tây Đô hộ phủ."
Diệp Gia: "II
Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia nhịn không được mà nâng cao âm lượng: "Thật hay giả đấy? Chàng sẽ không nhìn lầm chứ tướng công?”
"Đúng vậy." Chu Cảnh Sâm nói rất chắc chắn: "Hổ phù của An tây Đô hộ phủ đã bị mất trộm ba tháng trước, hiện giờ trong Đô Phủ đã loạn lên. Hơn nữa lần này chúng ta đến đây ngoại trừ gặp ông ngoại chính đến là vì hổ phù."
Diệp Gia nghe thấy thế mà có chút mơ hồ. Không phải vận khí của nàng tốt như thế chứ? Chỉ cần tùy tiện tìm một tên ăn mày cũng đã là người cam theo hổ phù.
"Nghe nói Kiều Viễn Đường của An Tây Đô Hộ Phủ đang truy nã một bà lão đã hơn một năm, vì người này đã đánh cắp vật bảo quan trọng trong bảo khố của Kiều Gia, treo giải ba vạn lượng bạc trắng." Chu Cảnh Sâm nói không nhanh không chậm: "Chỉ là Kiều Viễn Đường khi hạ lệnh truy nã đã từng dặn dò không được làm hại tính mạng của bà ấy, cũng không thể lục soát người, phải an bài ổn thỏa."
Diệp Gia nhướng mày lên: "Đừng nói là chàng sớm đã nhận ra bà ấy rồi nhá?"
"Cũng không phải là sớm lắm." Chu Cảnh Sâm nở nụ cười, xoa nhẹ đầu Diệp Gia: "Cũng chỉ là nàng đã an bài người ở nơi đúng nơi rồi."
Diệp Gia: "... Nàng đã nói chẳng trách tại sao Chu Cảnh Sâm lại dễ dàng đồng ý cho bà ấy đi theo.
"Vậy tướng công tính đưa bà lão này về lại Kiêu gia hay sao?" Treo thưởng vạn lượng bạc trắng, còn muốn không được làm hại tính mạng, thì thân phận của bà ấy cũng không khó đoán.'Bà lão này là người của Kiều Gia sao? Là người nhà của đại đô hộ An Tây sao? Là mẹ ruột hay vẫn là quan hệ nào?"
"Không phải là mẹ ruột." Chu Cảnh Sâm dắt Diệp Gia vào phòng trong, công khai đưa bàn tay đến bên đai lưng của nàng: "Nhưng thân phận có chút đặc biệt."
Diệp gia 'a một tiếng, khi hồi phục tinh thân đai lưng đã bị người tháo ra. Thằng nhãi Chu Cảnh Sâm này đang muốn cởi áo khoác của nàng, tay đang hướng đến trung ý của nàng. Diệp Gia đè tay hắn lại, giương mắt lên trừng hắn: "Ngày mai còn có việc. Hơn nữa, trong vòng năm năm không thể sinh con."
Gương mặt tươi cười của Chu Cảnh Sâm cứng đờ trong chớp mắt. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Gia có chút tội nghiệp.
Đã gần nửa năm hắn không được chạm vào vợ mình, lại không có nhiêu cơ hội lắm. Hiện giờ người đang ở trước mặt lại không có hắn nếm một chút nào sao?
"Ta đem theo thuốc." Nói xong hắn lấy trong tay áo ra một cái bình sứ, mở nắp bình ra đổ ra lòng bàn tay một viên thuốc màu đen. Diệp Gia còn chưa phản ứng kịp thì hắn đã bỏ viên thuốc vào trong miệng.