Chương 609: Đã Nhìn Thấy Người Trong Bức Chân Dung? (1)
Chương 609: Đã Nhìn Thấy Người Trong Bức Chân Dung? (1)Chương 609: Đã Nhìn Thấy Người Trong Bức Chân Dung? (1)
"Chàng uống nó làm gì.' Diệp Gia khó thở."Không phải là không thể uống nó sao! Thân thể chàng không tốt làm sao có thể uống bậy như vậy được."
"Không có việc gì.' Chu Cảnh Sâm trực tiếp cởi quần áo của nàng, ôm người đi vào thùng nước: "Lâu lâu uống một viên cũng không có vấn đề gì. Viên thuốc này là ta cố ý tìm người làm, tổn hại của viên thuốc này ít hơn chén thuốc đó."
"Tổn hại ít thì cũng là tổn hại, Chu Duẫn An chàng chưa đến cuối cùng thì vẫn chưa chịu từ bỏ. Thế nào chàng cũng phải để bản thân tàn tạ thì mới biết sợi" Không phải nói người này thanh tâm quả dục, ít ham muốn, tâm trong sáng hay sao?
"Sợ cái gì? Sợ sau khi vi phu tàn rồi thì tương lai nàng không thể ra ngoài phơi nắng hay sao?"
Diệp Gia: "Chàng! Ô ô ô ô..."
Nói chuyện, hắn nhanh tay kéo dây buộc tóc màu đỏ trên đầu Diệp Gia, hắn áp người lên vách đá của thùng nước.
Không có không làm loạn, kết quả quả vẫn để cho hắn làm hai lần rốt cuộc mới buông tha cho nàng.
Nước trong thùng dường như cũng rơi hết toàn bộ trên mặt đất. Đến khi cả cơ thể Diệp Gia đã mềm nhữn đang tựa trên thành thùng đã bị người ôm lấy, bên trong còn lại không đến một nửa lượng nước. Diệp Gia mệt đến trợn trắng mắt cũng lười trở mình, thân thể lăn về phía trong giường, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Chu Cảnh Sâm khoát qua loa một cái trong rồi bắt đầu dọn dẹp một chút, khi trở ve đã cảm thấy mỹ mãn ôm người trên giường đi ngủ.
Chu Cảnh Sâm không biết suy nghĩ của Diệp Gia, nếu biết sẽ cười lạnh một tiếng: Thanh tâm quả dục, ít ham muốn, tâm địa trong sáng? Thật nực cười, đời này hắn phải dùng đến sắc đẹp mới có thể lừa cưới được thê tử, vậy thì dựa vào cái gì muốn hắn thanh tâm quả dục, ít ham muốn chứ?
Sáng sớm hôm sau, hai người chuẩn bị đi đến Dư Gia.
Dư gia ở phía bắc của Thành Vu Điền. Đi xe ngựa cũng chỉ mất một canh giờ. Xuất phát từ giờ thìn, đến giờ ty mới đến trước sân của Dư Gia.
Trong viện của Dư Gia có một ông lão đang ngồi, đang tựa vào ghế híp mắt ngưỡng mặt lên phơi nắng. Ông lão ấy thân mặc vải thô, nhưng trên người có khí độ tiêu diêu tự tại. Dung mạo tuấn tú kia cũng khiến năm tháng cảm thấy thất bại kia có chút giống Dư thị.
Nghe được tiếng xe ngựa, ông lão cũng chỉ mở mắt thoáng nhìn về phía bên này một lát, chờ khi nhìn thấy rõ hai người xuống xe thì trên mặt nhất thời mới vừa có kinh ngạc lẫn vui mừng. Người vẫn ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, ngửa đầu hô với phía sau. Trong phòng lập tức đã có một người phụ nữ di ra, nhìn ra được thì tuổi không nhỏ, nhưng mỗi động tác lại rat nhe nhang.
Mà bà lão cũng không để ý đến ông lão vẫn còn đang ngồi mà vội vàng đi đến, mở cửa nhìn thấy Chu Cảnh Sâm thì mặt mày hớn hở: "Duan An đến đây."
Nói xong thì lại nhìn vê người đứng bên cạnh là Diệp Gia.
Hôm nay đến vừa đúng lúc, ánh nắng tươi sáng. Diệp Gia mặc một bộ y phục màu đỏ nhạt lại ở dưới ánh mặt trời, làm cho dung mạo của nàng dưới ánh nắng như đang nở hoa. Nói là cho người đi mua nhưng thật ra đây là do Chu Cảnh Sâm tự chọn. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ hình ảnh một ngày hè giữa giờ ngọ, Diệp Gia mặt một bộ áo đỏ nhạt lọt vào tâm mắt hắn. Lúc này hắn đã nắm tay Diệp Gia đi đến, Dư lão thái thái có chút kinh diễm.
Trước khi Chu Cảnh Sâm chuẩn bị thành thân đã gửi hai bức thư đến cho dư lão thái gia, bọn họ đã sớm biết Chu Cảnh Sâm đã cưới vợ. Chuẩn bị sẵn sàng là một cô nương ngoan ngoãn ở nông thôn, nhưng không nghĩ lại là người có tướng mạo xinh đẹp như thế. Mặc dù động tác không giống với cô nương thế gia nhưng lại tự nhiên hào phóng.
Dư lão thái thái vừa nhìn đã sinh ra hảo cảm: "Đây là Gia Nhi đúng không?”
Diệp Gia nghe khuê danh được Dư lão thái thái đã biết trong thư nên lúc này cũng nói ra rất tự nhiên.