Chương 61: Gan Nương Tử Hắn Cũng Lớn Thật Đấy (1)
Chương 61: Gan Nương Tử Hắn Cũng Lớn Thật Đấy (1)Chương 61: Gan Nương Tử Hắn Cũng Lớn Thật Đấy (1)
Đại tẩu của Diệp Gia chạy đến mấy lần. Nhiều lần đều không phải là nhận lỗi xin lỗi, ngược lại còn đến muốn Diệp Gia giúp biện hộ cho muội tử nhà nàng ta.
Đấn lần này, Diệp gia ở trong đầu Dư thị đã không có ấn tượng tốt: "Này này này, muốn làm cái gì vậy hả? Không nói gì hết vừa đến là kéo người đi, làm gì có chuyện như thế?"
Dư thị đi chậm, bà ấy đuổi tới cổng thôn che ngực thở dốc, hai người kia đã đi ra ngoài rất xa.
"Nương quay về đi." Chu Cảnh Sâm chẳng biết đuổi theo lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người đi xa: "Ta đi xem thử."
Dư thị nghe xong vội vàng gật đầu, bảo hắn đi mau.
Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo tới chợ ngói trên trấn. Nhắc tới cũng đúng là khiến cho người ta bội phục, người khác mở quầy hàng từ sáng cho tới trưa đã là đỉnh cao, Trương gia này lại bày cả một ngày. Giống như sợ buổi sáng nộp mười văn không đáng giá, cả ngày đều bán bánh.
Cũng phải nói, mặc dù bánh nhà hắn ta làm không ngon nhưng rẻ. Bánh củ cải bán cả một ngày, kiếm được lời trên mặt toàn là ý cười. Nhưng mà lúc này cũng cười không nổi. Đằng trước quầy hàng có một đám người vây quanh, Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo vào trong đám người. Thì thấy Trương Xuân Phân bị xé y phục thành từng mảnh co quắp khóc ló trên mặt đất, bên cạnh một đám người chỉ trỏ, huynh tẩu Trương gia đứng ở bên cạnh như hồ lồ miệng cưa không nói lời nào.
Diệp Gia vừa đi vào, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú ở đối diện.
Thiếu niên kia mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, ăn mặc gọn gàng, bên hông còn mang đoản đao. Chất liệu y phục tốt hơn những người bụi bẩn ở xung quanh gấp mấy lần, một đám người trẻ tuổi có cách ăn mặc giống như hắn ta vây quanh, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau dáng vẻ đúng là có mấy phần dọa người. Nhưng mà thiếu niên kia vừa nhìn thấy Diệp Gia, đôi mắt lập tức sáng lên.
Hắn ta vừa định đi tới, nhưng nhìn xung quanh một vòng thì đứng im tại chỗ. Cách tỷ muội Trương Xuân Phân xa xa nhìn nàng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia không mù, dáng vẻ của thiếu niên kia không cần phải nói, chắc chắn là Trình nhị.
Vừa mới hỏi, bên cạnh tự nhiên có người biết chuyện giải thích. Hóa ra lại là Trương Xuân Phân tự mình gây chuyện.
Kể cũng đáng đời, Trương Xuân Phân gần đây ăn mặc xinh đẹp đi dạo trên trấn.
Cách ăn mặc của nàng nương gia vốn cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không biết làm sao lại bị kẻ thù ngày xưa nhìn thấy. Tính cách đáng ghét của Trương Xuân Phân không phải một người hai người thấy vậy, Diệp Gia trang có rất nhiều nàng nương không hợp với nàng ta. Nhiều người sinh lòng ghen ghét, nghĩ Trương Xuân Phân ngày xưa trộm y phục đồ trang sức của Diệp Gia, quay đầu bẩm báo chuyện này cho Trình tiểu nhị gia.
Người được gọi là tiểu nhị gia của Trình gia thật ra chính là Trình Phong. Từ nhỏ đã kiêu ngạo, bình thường chưa từng qua lại với nàng nương trên trấn trong thôn. Người duy nhất hắn ta để mắt tới cũng chỉ có một mình Diệp tam. Hắn ta đã duyệt Diệp tam, khi vận chuyển còn vui vẻ tìm vài thứ tốt để tặng cho nàng nương người ta để lấy lòng nàng. Kết quả hắn ta hao tâm tốn sức mất công tặng đồ lại bị một người kỳ lạ ăn trộm, còn chủ nhân thì ăn mặc rách nát mỗi ngày, là ai cũng sẽ không chịu nổi.
Trình tiểu nhị gia là người nóng tính, làm việc cũng cực kì tàn nhẫn. Cũng không biết người kia ghé lỗ tai nói gì với hắn ta, chọc cho tiểu nhị gia tìm tới cửa. Cho dù Trương Xuân phân là nàng nương gia cũng dứt khoát thô bạo.
Sự việc bị bại lộ, người bên cạnh chỉ trích, có phụ nhân kia còn nói thẳng nàng nương không cân mặt mũi như thế này thì ai dám lấy? Dù nhà nàng có cho nàng cũng không muốn cưới.
Trương Xuân Phân nghe thấy vậy, khuôn mặt chữ điên vừa đỏ vừa tím, khóc đến mức mắt sưng như quả hạch đào.