[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 614 - Chương 614: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (1)

Chương 614: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (1) Chương 614: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (1)Chương 614: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (1)

Diệp Gia không chú ý, con ngươi đã lóe lên, lắc đầu nói: "Không nhìn ra được, cũng không quen biết được gì nhiều."

"Có người đã từng thấy hai người các ngươi bà lão có tinh thân không tỉnh táo ở mảnh đất bên ngoài kia, hơn nữa còn mời đại phu lớn đến, có phải có chuyện như thế hay không?" Người đàn ông kia thu hồi anh mắt mờ mịt trên người Diệp Gia, ho mạnh một tiếng, rồi bỏ qua một bên tâm mắt nói: "Người này là tội phạm trộm cướp quan trọng, phạm tội rất lớn, là người Đại đô hộ đã nói rằng phải bắt về. Nếu như hai người ngẫu nhiên đã từng gặp thì cũng tuyệt đối đừng giấu diếm."

Nói xong, hắn lại nói một câu quan trọng: "Nếu không cấp trên tức giận, phát giận lên người hai người, thì các ngươi mất nhiều hơn được."

Tuy nói là như thế, nhưng tên đàn ông mặc nhung phục đó vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn bộ dạng bên ngoài và khí chất bên bên trong của đôi nam nữ trẻ tuổi này không giống người bình thường. Hàng năm bọn họ bôn ba bên ngoài làm việc, gặp rất nhiều người kỳ lạ, ăn những đồ ăn là bình thường. Bị ánh mắt mạnh mẽ của Chu Cảnh Sâm liếc nhìn thì lui lại hai bước, không dám đến gần Chu Cảnh Sâm.

Cùng lúc đó, mấy người hộ vệ phía sau người Chu Cảnh Sâm đã tiến lên.

Bốn năm hộ vệ thân thể to lớn, bên hông mỗi hộ vệ có một thanh đao. Mỗi người đi đường đều rất nhẹ, đương nhiên đều là người luyện võ. Tên đàn ông mặc nhưng phục kia sự uy hiếp không tiếng động này nên lùi lại hai bước, lời nói cũng trở nên dịu dàng hơn.

"Chúng ta chưa từng gặp qua người trên bức họa.' Diệp Gia nâng khóe miệng: Không thì người đến bên cạnh hỏi thăm một chút. Hai vợ chồng chúng ta đến thành Vu Điền chỉ để thân rồi mới mời đại phu vì trong nhà có người bị bệnh, không có quan hệ gì với người các ngươi muốn tìm cả."

Tuy nói rằng không biết bà lão đó có thân phận gì. Nhưng người có thể đeo hổ phù trên cổ thì nhất định không phải là người đơn giản. An Tây Đô hộ phủ muốn bắt trộm chỉ là vì tránh người xung quanh bàn tán. Đương nhiên là làm càng lặng lẽ càng tốt, càng không muốn có quan hệ với chuyện này.

Lại nói những lời này của nàng cũng không phải là nói dối. Dù sao thì chiếu đến với bức họa này quả thật không giống.

Không tên đàn ông kia có tin hay không, ánh mắt lên xuống trên người Chu Cảnh Sâm. Rồi sau đó khách khí gật đầu, hắn ta vung tay lên, dẫn theo người rời đi.

Đám người đó vừa đi, những người đi đường mới dám đi lại bình thường. Tiểu nhị khách điếm mang nụ cười trên mặt, cẩn thận đi đến, mới vừa rồi hắn ta cũng nghe được lời của Diệp Gia. Hắn nhìn trái liec phải, nói nhỏ: "Quý khách, các người đã trở lại rồi. hôm nay, lão thái thái ở phòng chữ huyền số ba bỗng nhiên chạy ra ngoài, cản thế nào cũng không cản được. chúng ta sợ làm bà ấy xảy ra chuyện gì, nên mới để bà ấy trở lại trong phòng. Trong lúc giành co đã đụng chạm một chút, không biết có chuyện gì hay không..."

"Đụng đến chỗ nào rồi?"

"Cũng không có đụng vào, hình như đầu bị đập một chút..." Tiểu nhị có chút ấp úng nói.

Diệp Gia nhíu mày, những cũng không nói gì, bước vào trước vào xem.

Chu Cảnh Sâm nhìn theo bóng dán Diệp Gia đi vào trong. Hắn quay đầu nhìn vê phía đám quan binh không xa đang vội vàng rời đi, đôi mắt hắn u tối.

"Đại nhân." Đi theo đến đây có năm người, tuy nói là hộ vệ nhưng bọn họ chính là những chiến tướng dưới tay hắn.

Lần này Chu Cảnh Sâm ra ngoài không tiện mang theo ra ngoài, cho nên lựa chọn những người có võ công tuyệt đỉnh. Bên ngoài là người hầu nhưng bên trong bọn họ đã giúp Chu Cảnh Sâm tìm hiểu tin tức, cũng làm một số chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Chu Cảnh Sâm gật đầu: "Đi vào trước đi, quay về phòng rồi lại nói sau."

Trước khi đi Dư lão thái gia đã đưa cho hắn một con dấu, thật ra đó chính là con dấu của thư viện Thiên Hạ.
Bình Luận (0)
Comment