Chương 615: Tôi Chỉ An Mỹ Nhân Kế (2)
Chương 615: Tôi Chỉ An Mỹ Nhân Kế (2)Chương 615: Tôi Chỉ An Mỹ Nhân Kế (2)
Dư Gia là thế gia hơn bốn trăm năm, tuy rằng những tài sản bên ngoài đều đã bị triều định tịch thu, những có một số thứ không có cách nào có thể lấy đi được.
Ví dụ như danh tiếng, cũng như sự đáng kính nể của bọn họ.
Thư viện này đã mở mấy trăm năm ở Đại Yên, được mở khi Dư Gia còn trong thời kỳ ngũ đại quốc. Cho đến nay nó đã có hơn ba mươi chi nhánh. Mỗi một chưởng quây của thư viện thiên hạ ở các quốc gia đều là người của Dư gia, bọn họ tuân thủ quy tắc làm việc của Dư Gia. Nơi này chính là thánh địa mà những người đọc sách tôn sùng.
Có rất nhiều nguyên nhân. Trong đó nguyên nhân quan trọng nhất là trong thư viện Thiên Hạ có một lượng sách khổng lồ. Tuy nói đó chỉ là bản sao nhưng cũng cực kỳ quý hiếm. Đó là là những quyển sách mà thư viện thiên hạ tuân thủ theo quy tắc của Dư gia gửi đến các thư viện của các học sinh nghèo. Người đọc sách yêu thích những quyển sách này có thể đến đọc miễn phí ở những tiệm sách của thư viện Thiên Hạ. Những tiệm sách này còn cho những học sinh vừa có thiên phú lại chăm chỉ đến để chép sách kiếm tiên.
Đừng nhìn việc này nhỏ, nhưng nó diễn ra nhiều năm như thế đã có được tiếng tăm vang xa. Sau này những quyển sách cổ đã trở thành những vật quý hiếm. Nhiều quyền sách bị nhà quyền quý cất chứa, còn có những bản đơn không thể tiếp cận được. Học sinh nhà nghèo bị hạn chế bởi xuất thân hoặc kinh tế thì lại càng không có khả năng tiếp xúc được. Tiệm sác Thiên Hạ cho người đọc sách cơ hội được học tập, những chuyện này dù thằng thắng lại làm ra chuyện lớn.
Tiệm sách Thiên hạ tôn tại trăm năm, ở Đại Yên cũng có thể chiếm một vị trí quan trọng khó có thể bàn cãi. Có thể được địa vị của tiệm sách Thiên Hạ trong lòng những học sinh đó.
Trước khi Dư gia xảy ra chuyện, những tiệm sách Thiên Hạ dưới sự quản lý của Dư gia cũng hoạt động trong bóng tối. Hiện giờ tiệm sách Thiên Hạ ở bên ngoài sớm đã tan đàn xẻ nghé, nhưng nói lại thì đó vẫn là của Dư gia. Chỉ là hiện giờ có một quy tắc, thư viện Thiên Hạ chỉ nhận tín vật không nhận người. Dù là người Dư gia đến cửa không tiếp nhận.
Hiện tại tín vật này ở trong tay Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia.
Đúng vậy, tiệm sách Thiên Hạ có hai tín vật, một cái là con dấu một cái là ngọc bội. Con dấu ở trên tây Chu Cảnh Sâm, còn ngọc bồi chính là cái mà Dư lão gia tử đeo bên hông, lúc gặp mặt Diệp Già vì không có quà gặp mặt mà thuận tay lấy xuống đưa cho Diệp Gia. Hiện giờ Diệp Gia còn không biết mình đã cầm cái ngọc bội như thế nào, nàng đang bước nhanh đến căn phòng bà lão đang ở.
Cửa phòng đang đóng, trong phòng lẫn ngoài phòng đều rất an tĩnh. Không biết có phải bà lão đang ngủ hay không, khi Diệp Gia đẩy cửa vào cũng yên lặng.
Chẳng lẽ là ngủ rồi?
Thân thể của bà không tốt, bên trong còn yếu ớt, lão đại phu cũng đã cơ đơn thuốc an thần. Chỉ cần uống vào là sẽ ngủ rất lâu. Diệp Gia nói thâm trong lòng như thế thì người cũng đã đi vào trong phòng.
Vừa nhìn vào đã thấy một bà lão đang ngôi im lặng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên người vấn là bộ quần áo đó, tai nghe thấy có tiếng động thì quay đầu nhìn lại... Trên trán bà ấy bị băng rất đầy, nhưng ánh mắt lại nhìn thế nào cũng rất giống người bình thường. Cửa sổ đang mở, bóng của những tàn cây được ánh trời chiêu chiếu trên người bà ấy. Một cơn gió thổi qua, như đưa mùi hương của cỏ cây vào phòng.
Diệp Gia bất ngờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Lão thái thái, người tỉnh rồi, ..."
"Ừm, đã tỉnh, một trận bệnh này của ta cũng đáng một trận thật."
Bà lão sờ lên cái vẫn bị băng bó của mình, nhìn thấy Diệp Gia đứng gân như thế miệng lại cong lên một nụ cười: "Cô bé, nghe nói là con đã quyết định mời thầy thuốc ở trên trán cho ta. Bà lão đây họ Dương, cảm ơn con đã cứu mạng bà già này. Bà già này tuổi lớn rồi, nên bị điên. Người thì lúc tỉnh lúc mê, cô bé có lòng tốt mời đại phu cho bào già này, thật là khổ chi ngươi."