Chương 616: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (3)
Chương 616: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (3)Chương 616: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (3)
"Không có việc gì.' Diệp Gia bây giờ mới xác định là đã tỉnh thật rồi, nhất thời cũng cười: "Chỉ là nhất tay mà thôi, không dám nhắc đến."
Bà lão cười, Diệp Gia vì thế ngồi xuống đối diện bà.
Diệp Gia có chút gấp gáp, lúc này trên người nàng vẫn còn mặc bộ y phục khi đến Dư gia làm khách. Y phục từ vải đến trang sức đều là Chu Cảnh Sâm đưa cho, đến cả An Tây Đô hộ phủ cũng không có chất liệu này. Hai người ngồi xuống, ánh mắt của bà lão quét qua trên người của Diệp Gia từ trên xuống dưới... Sau đó bà có chút hoảng hốt nhìn ngoài cửa sổ, trong ngực bà ấy vẫn là cái hũ tro cốt đó, một bàn tay đang lau lấy nó.
Rõ ràng mặt không có chút thay đổi nào nhưng cử chỉ lại khiến người ta cảm thấy thật đau lòng và cô đơn.
Từ sau khi Diệp Gia phát hiện bà ấy ôm là cái gì thì cũng đoán được đại khái câu chuyện đó. Tuổi già cô đơn, không có gì khác ngoài chuyện đó.
Lắng lặng ngồi trong chốc lát, Diệp Gia mới quay đầu nhìn về phía bà lão.
Thời điểm lúc bà lão dầu óc thanh tỉnh, thoạt nhìn bà ấy có được khí chất được sống an nhàn sung sướng. Tuy rằng đánh vỡ khoảnh khắc người khác suy nghĩ là không lễ phép. Nhưng khó có khi bà ấy mới tỉnh táo được nên có một số việc phải nói rõ ràng.
Hít một hơi, Diệp Gia đưa tay lên ho khan một tiếng, dẫn sự chú ý của bà lão qua đây.
Lại nói tiếp, cảm giác lúc trước mang lại cho nàng chính là cảm giác mềm lòng. Nàng sợ một tên ăn mày tuổi già sức yêu chết đói ở một nơi hoang vu vắng vẻ, cho nên mới muốn đưa bà ấy đến một nơi đông đúc hơn để xin ăn. Sau đó lại tình cờ phát hiện hổ phù trên cổ bà ấy... tuy răng xuất phát từ mục đích nào đó, nên Diệp Gia mới quyết định giữ bà ấy lại. Nhưng đến cuối cùng bà lão cũng không phải người thân, tóm lại là vẫn phải rời đi.
Suy nghĩ một chút, Diệp Gia cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lão thái thái là người ở An Tây đô hộ phủ sao?"
"Hửm?”"
Một câu nói này của Diệp Gia chính là chỉ thẳng vào vấn đề.
Hình như lão thái thái không nghĩ Diệp Gia sẽ hỏi vấn đề như thế. Bà ấy dừng một chút, dùng tay sờ cổ mình. Trước đó có thể sờ đến một vật trên cổ hiện tại sờ vào chỉ là một khoảng trống. trên cổ bà ấy không còn vật gì cả.
Diệp Gia thấy thế thì ánh mắt hơi lóe lên, nhưng không nói gì cả.
Bà lão cũng không hoài nghi Diệp Gia, tay buông hũ tro cốt xuống rồi đứng dậy tìm trên giường.
Bà ấy thầm nghĩ Diệp Gia ăn mặc cao sang như thế thì không giống người tùy tiện lấy đi đồ của người khác, mà vật kia nhìn chỉ là một đồ vật dược làm bằng đồng bình thường. Lúc trước bà ấy còn dùng một sợi dây thừng đeo qua loa cho nó, nhìn rất sơ sài. Bà vẫn cho rằng không phải là người khác lấy trộm, với lại bên ngoài của nó cũng không có gì khiến người khác phải muốn lấy đi cả.
Lúc này bà ấy đã lục tìm trên giường nửa ngày mới không tìm thấy rồi bỗng nhiên khôi phục lại tinh thần. Ý thức được Diệp Gia có thể đoán được đến An Tây Đô hộ phủ thì cũng đó thể đoán được đó là hổ phù. Thì đó có thể là bị người khác lấy đi rồi...
Trong lúc nhất thời sắc mặt bà lão đã hoảng loạn... bà ấy nhìn ve phía Diệp Gia: "Trên cổ ta có đeo một cái lệnh bài..."
"Là ta lấy." Diệp Gia thẳng thắn thừa nhận: "Ta sai người tắm rửa cho bà nên lấy nó xuống từ trên người bà. Vậy bà có thể cho ta biết thân phận của bà hay không?”
Cũng đã nói thẳng ra như thế thì bà Dương cũng không có lý do nào để nói dối cả.
Bà vẫn đứng ở đó không một chút động đậy nào. Bà cúi người xuống hoài nghi nhìn vê Diệp Gia. Ước chừng mười bảy mười tám tuổi, lại rất xinh đẹp. Tuổi trẻ như thế mà lại biết hổ phù, thì thân phận ước chừng cũng không đơn giản.