[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 620 - Chương 620: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (7)

Chương 620: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (7) Chương 620: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (7)Chương 620: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (7)

Thật ra Diệp Gia cũng không lo lắng, Vu Điện là nơi cực ly an toàn. Hiện tại nàng đang ở trong thành, lại có hộ vệ theo bên người, căn bản không cần lo lắng sẽ có người làm phiền. Nhiều ngày này Diệp Gia cũng không rảnh rỗi, nàng đi đến những cửa hàng xung quanh để xem xét.

Tuy rằng trong tay nàng không nắm nhiều sản nghiệp nhưng Diệp Gia lại có gan dám làm. Nàng không thích để tiền ở nhà phủ bụi, tiền phải được lưu thông nên nàng vui vè đi đầu tư mở rộng thị trường.

Đã nhiều ngày qua đi, nàng tìm được một người lời hại, nàng đi theo người đi xem các đoạn đường và các cửa hàng.

Vu Điền đương nhiên là thành trì lớn ở phía nam của An Tây Đô hộ phủ. Trước hai hướng đông tây đều là ở vị trí trung tâm. Nói cách khác thì vị trí này rất giống với Đông Hương trấn nhưng chúng lại khác nhau về bản chất.

Chỉnh là nói này càng an bình ơn Đông Hương Trấn, không cần phải lo lắng sẽ có Đột Quyết ở phương bắc đánh lén. Khí hậu cũng ấm áp, thích hợp để gieo trồng. Cuối cùng Diệp Gia tính tạm thời gác lại chuyện của cửa hàng, mà nàng dùng giá cao mua được từ một sơn đầu mấy trăm mẫu đất vườn.

Diệp Gia bỗng nhiên nhớ đến một chuyện. Sau này Vu Điền ngọc chính là Hòa Điền ngọc. Nó cách khác thì nơi này có quặng ngọc, nhưng mỏ quặng chứa ngọc ở nơi hoang núi rừng không dễ mua như thế. Nói thật tỉ lễ nó rơi xuống trên người diệp Gia là rất nhỏ. Diệp Gia càng coi trọng hơn chính là Vu Điền là một vị trí quan trọng trên con đường tơ lụa.

Tây Vực chính là một bảo vật, có bảo thạch, dưa, trái cây, mà phần lớn đều vận chuyển đến Trung Nguyên. Mà nơi này muốn thông được với phương bắc thì phải đi qua một sa mạc. Mà trong sa mạc lại cố rất nhiều cây xương rồng. Mà nếu có cây xương rồng thì có phải có nuôi được côn trùng hay không? Ngoại trừ những cái đó ra thì nơi này còn có dưa và trái cây. Bởi vì có khí hậu thiên nhiên và ánh sáng nên nó có nhiều loại trái cây và rau dưa có chất lượng tốt.

Trăm mẫu vườn tiêu tốn hết của nàng gần ngàn lượng bạo. Diệp Gia muốn thu hoạch rau và trái cây trước. Chờ đến thời cơ thích hợp lại đến phía bắc xem có tìm được son trùng hay không. Nếu như tìm được thì coi như là có thu hoạch lớn, việc làm ăn trong nhà sẽ có khởi sắc.

Còn không được thì trăm mẫu ruộng này cũng có thể trồng hoa. Vừa đúng lúc trong nhà cũng cần ruộng hoa.

Dã tâm của Diệp Gia đã cháy lên, mỗi ngày đã bận đến quay cuồng. Đảo mắt cũng đã qua hơn mười ngày. Chúng ta đã quên còn có Chu Cảnh Sâm cũng cùng đi đến đây. Nếu như không phải có một ngày đang ngủ thì mũi bị người nắm không thở được mới tình thì Diệp Gia đã quên tướng công của mình còn ở Quy Tư.

Vùng vẫy mở to mắt ra, Diệp Gia theo bản năng mò tay xuống gối lấy dao găm. Sau đó nhanh chóng bổ xuống một đao.

Chu Cảnh Sâm dùng một tay tiếp được, thành thạo đè người lại ở trên giường. Cuối cùng Diệp Gia cũng thấy rõ ràng, người này một thân đen kịt đứng bên giường nhìn nàng, không biết là trở về khi nào. Ánh mắt hắn sâu kín nhìn nàng, Chu Cảnh Sâm thật sự tức đến bật cười: "Gia Nương dạo này thật là bận quá phải không? Có phải nếu còn về trễ chút nữa thì có phải nàng đã quên nàng còn có một người tướng công hay không?"

"Hả?" đương nhiên là Diệp Gia bận, không phải là kiếm tiên cho hắn hay sao? Nàng không chỉ mua đất mua cửa hàng, còn phải tìm người giải giúp mình làm việc, nhiều việc cũng không vội như thế được: "Tướng công, sau chàng lại trở vê lúc nửa đêm thế này?"

"Thế nào là lại? Chẳng lẽ ta không nên trở về sao?"

Tuy Chu Cảnh Sâm nhiều ngày luôn ở Quy Tư nhưng vẫn luôn chú ý đến tình huống của Diệp Gia. Hắn đương nhiên biết Diệp Gia đang làm gì, nên mới lo lắng cho an nguy của nàng. Kết quả tiểu nương tử bận đến không biết trời đất, căn bản là không tim không phổi mà.
Bình Luận (0)
Comment