[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 621 - Chương 621: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (8)

Chương 621: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (8) Chương 621: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (8)Chương 621: Tôi Chỉ Ăn Mỹ Nhân Kế (8)

"Không phải nói không nên."

"Vậy tại sao nàng lại nói sao ta lại trở về hả?"

"Ta nói là chàng trở về lúc nửa đêm." Diệp Gia không nói gì."Đừng tự tiện bỏ qua hai chửa, dễ tạo ra một nghĩa khác.

Chu Cảnh Sâm hừ một tiếng. Trả dao găm lại cho Diệp Gia. Diệp Giam cầm lại để vào dưới gối, lúc này người cũng đã tỉnh được phần nào. Nàng vừa định đứng dậy rửa mặt chải đầu một chút thì thấy hai mày hắn nhăn lại. Bên ngoài Chu Cảnh Sâm không có gì khác thường, nhưng mũi Diệp Gia ngửi được trên người hắn có mùi máu: "Sao lại thế này? Bị thương sao?"

"Một chút vết thương nhỏ thôi." Chu Cảnh Sâm vừa nói vừa cởi y phục, bên trong trung y đỏ một mảnh lớn. hắn không thèm để ý chút nào, còn nhỏ giọng nói với Diệp Gia: "Không phải Gia Nương mang theo thuốc sao? Ta tìm không được, nàng giúp ta tìm đi."

Diệp Gia: "Chàng bị thương khi nào? Tại sao lại xử lý trễ như thế...

Thuốc nàng mang theo cũng không nhiều. Chỉ có mấy bình kim sang dương với cao hoa hồng. lại nói đến đây thì những thuốc này Diệp Gia mang theo là cho mình dùng, biết là có thể Chu Cảnh Sâm có thể bị thương. Để phòng ngừa biến cố. Kết quả thằng nhãi này mang một thân bị thương nửa đêm quay lại tìm nàng. Diệp Gia rất không vui, sau khi lấy thuốc ra thì hắn cũng đã rửa mặt xong, nữa người trên đê trân dưới ánh đèn.

“Hôm qua.”

"Hôm qua bị thương chàng không để ý đến nó, kéo dài đến bây giờ mới để cho ta bôi thuốc sao?" Diệp Gia hé vết thương của hắn ra sau đó lau vết thương. Khi thoa thuốc cho hắn cũng không nhẹ lực lại, làm cho hắn oai oái kêu to.

Diệp Gia lại không nói tiếng nào vẫn tiếp tục thoa thuốc, liếc mắt nhìn hắn nhìn hắn một cái.

Chu Cảnh Sâm nhìn thấy sắc mặt của nàng, rồi giữ chặt tay áo nàng: "Không vui sao?”

Cánh tay bị hắn nắm cũng không dứt ra được, Diệp Gia cũng không nói lời nào.

"Sao không phản ứng ta?"

Diệp Gia nhìn gương mặt của hắn, trên mặt hắn tràn đầy mệt mỏi. Trong mắt cũng giăng đầy tơ máu, trên người còn có vết thương. Diệp Gia cũng không biết lúc ấy bản thân có tâm trạng thế nào, rồi nói một câu: "Chu Duẫn An, có phải chàng cảm thấy mình sẽ không chết đúng không?”

"Hửm”" lời này nói ra rất đột ngột, Chu Cảnh Sâm giật mình.

"Chàng chắc chắn mình sẽ không chết nên mới không biết sợ. Không biết tại sao chàng lại dùng khổ nhục kế để ép mình như thế, nhưng chàng cảm thấy chuyện này không sao cả. Chàng hoàn toàn không biết, mất máu quá nhiều cũng sẽ chết." Trước kia quả thật Diệp Gia cũng không để ý đến chuyện hắn có bị thương hay không. Nhưng hiện tại tình cảm có chút thay đổi. Nàng thấy hắn không để ý chút nào đến vết thương của mình thì tức giận, trong lòng nàng đang có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt.

Ngọn đèn dầu đang lay động trước gió, ánh lửa chiếu ra bóng dáng hai người. Sườn phải của Chu Cảnh Sâm bị trúng một mũi tên hiện giờ cũng chỉ để lại một vết sẹo, đã lành lại rất nhiều. Xem ra là hắn đã làm tiêu vết thương, dùng sức khiến cho vết thương có vẻ đáng sợ hơn. Trên cánh tay cũng có vết đao, sau lưng cũng có.

Chu Cảnh Sâm cong khóe miệng lên, lại thấy Diệp Gia: "Gia Nương...

"Chàng không cần thử ta, nếu như ta không cần chàng thì dù chàng chảy máu đến chết cũng không đế ý đến chàng." Diệp Gia nhìn chằm chằm người này một hồi lâu, thở dài một cái rồi, đột nhiên lại cảm thấy chua xót một cách kỳ lạ: "Chu Duẫn An, ra bên ngoài phải bảo vệ tốt bản thân."

Chu Cảnh Sâm bất ngờ, dừng lại một chút rồi hắn cúi đầu cười nhẹ nhàng: "... Tiểu nương tử như nàng sau lại khác người như vậy như thế chứ?"

"Đúng." Nàng xem thường nói: "Ta không muốn nhìn khổ nhục kế"

"..." Chu Cảnh Sâm hạ mí mắt xuống: "Vậy nàng muốn nhìn bộ dáng thế nào?”

"Mỹ nhân kế"

Chu Cảnh Sâm: '..."

Diệp Gia thấy hắn im lặng ngồi bên giường, tóc đen không biết từ lúc nào đã thả ra. Nàng đi qua, nâng bàn tay chải mái tóc rối của hắn.
Bình Luận (0)
Comment