Chương 628: Tình Cảm Đến Muộn Còn Tệ Hơn Cỏ (7)
Chương 628: Tình Cảm Đến Muộn Còn Tệ Hơn Cỏ (7)Chương 628: Tình Cảm Đến Muộn Còn Tệ Hơn Cỏ (7)
Là một người hầu nhưng được người ở đô hộ phủ coi là cô nương để nuôi lớn thì đương cũng có điều đặc biệt. Tuy cả đời bà Dương không có người con ruột nào. Lại thương từng đứa từng đứa con nuôi như bảo vật, nhưng cũng không ngại thích một tiểu cô nương. Người đàn bà này được bà Dương yêu thương như con gái ruột mà nuôi lớn, từ nhỏ đã gân gũi với lão thái thái, cùng chủ tử đi đến nhiều nơi nên cũng có chút kiến thức.
Khi người đàn bà hỏi thăm được đến đây thật ra cũng đã biết thân phận của hai vợ chồng này không đơn giản. Hiện giờ bọn họ không còn cách nào đòi hỏi cả, trong tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử. Trong lòng do dự một chút rồi cũng quyết tâm nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Người đàn bà trung niên phải nói lại những lời mà Chu Cảnh Sâm đã từng kể.
Trên thực thế chuyện của Kiều gia quả thật đúng như lời của Chu Cảnh Sâm. Thời còn trẻ bà Dương đã từng lưu luyến một thanh mai trúc mai con nhà giàu, nhưng tên công tử đó cũng không dừng tay nạp những người khác.
"Nhưng như thế cũng không phải tất cả vì phu nhân nhà chúng ta."
Người đàn bà kia hít sâu một hơi, nói: "Tên Trương Diệp Vũ kia thường lén đưa cho phu nhân chúng ta những món đồ khi còn bé đã tặng cho nhau, dùng đó để thường xuyên nhớ lại quá khứ. Hắn cứ quấn lấy như thế thì dù phu nhân nhà ta có thông minh đến cỡ nào cũng không vứt bỏ được."
Trương lão gia tử kia giờ đã qua đời nhưng người đàn bà trung niên vẫn hận Trương lão gia đó đến nghiến răng nghiến lợi: "Tuy rằng Trương Gia là một hộ giàu có những Trương Diệp Vũ lại không tài kinh doanh. Sau khi cưới vợ thì cả nhà miệng ăn núi lở. Nhiều năm qua dựa vào da mặt dày được Dương gia che chở nên sống rất tự tài nhưng ở sau lưng lại nói phu nhân nhà chúng ta không biết xấu hổ..."
"Việc này là phu nhân nhà chúng ta hồ đồ. Giờ gặp chuyện như thế thì cũng không cảm thấy là gì. Chỉ là tên Kiều Chính Uyên kia thì sao!"
Người đàn bà trung niên nói đến chuyện xưa thì nước mắt giàn dụa, quả nhiên là hận không thể uống máu: "Tên Kiều Chính Uyên kia là ăn của Kiều gia chúng ta, ở cũng là Kiêu gia chúng ta. Đại nhân nhà ta tự thân dạy dỗ hán. Hắn ta thế mà lại không nhớ đến ân dưỡng dục, lại cấu kết với Trương Gia, thừa dịp đại nhân chúng ta bệnh nặng, hạ độc hại chết đại nhân. Thù này bất luận như thế nào cũng phải báo!"... Con dấu này lại càng phỏng tay hơn.
Diệp Gia trừng mắt, đặt con dấu lại ở trên bàn. Quả nhiên là không có bữa cơm nào miễn phí.
"Tiểu phu nhân, ta biết yêu cầu này rất khó xử. Nhưng ta đã bị đuổi ra khỏi Kiều Phủ nên không còn biện pháp nào khác." Người đàn bà trung niên biết yêu câu mình rất quá đáng, nhưng bà cũng chỉ là quá lo lắng: "Cái lệnh bài màu đen này chính là hổ phù. Tên Kiau Chính Uyên tự tiện muốn kê thừa vị trí đại đô hộ nhưng thật ra căn bản không có được hổ phù. Hiện giờ hắn chiếm lấy phủ đại đô hộ cũng chỉ ỷ vào người bên ngoài không biết chuyện gì, lại ỷ vào phu nhân nhà ta không thể trực tiếp vạch trân hắn. Chỉ cần các người có thể tố cáo được chuyện này thì sẽ có người hại mạng của hắn."
Vừa dứt lời, người đàn bà trung niên kia lau nước mắt trên mặt đã bắt đầu dập đầu xuống đất.
Hai mắt Diệp Gia nheo lại, khóe miệng chậm rãi cong lên. Thực tế thì người đàn bà kia cũng không ngốc, mà Diệp Gia lại càng không ngốc: "Nếu như là chỉ cần vạch trân chuyện này thì không phải hai người các ngươi cũng có thể làm sao? Tại sao lại bắt ta phải làm?”
Mặc dù nàng tham tiền nhưng cũng sẽ không vì tiền mà không muốn sống. Sản nghiệp của Dương Gia quả thật rất hấp dẫn nhưng tình thế hiện giờ ai mà biết được có bao nhiêu bàn tay đã nhúng vào chuyện này chứ. Tên Kiều Chính Uyên kia đã chiếm được phủ đại đô hộ, chẳng lẽ sẽ để người nắm được sản nghiệp của Dương Gia và tay người khác sao?