Chương 629: Có Thai (1)
Chương 629: Có Thai (1)Chương 629: Có Thai (1)
Người đàn bà trung niên kia chỉ là người hầu. dù có tài đến đâu thì dù có được quản gia cũng không có quyền bằng lời nói của nghĩa tử được. Việc bọn họ bị đuổi ra khỏi phủ là có thể chứng minh điều này...
Cơ thể người đàn và trung niên cứng đờ, bỗng nhiên không nói gì nữa. nhìn cô gái đẹp đến động lòng người này ở trước mặt mình, tuổi nàng không lớn nhưng lại không dễ lừa. Cơ thể của người đàn bà kia bỗng nhiên run rẩy đứng dậy, từng chút từng chút run rẩy.
Diệp Gia không nói chuyện, thản nhiên nhìn bà ta.
Người đàn bà trung niên mím môi, lúc lâu sau không biết nên nói gì.
Bà ta không nói lời nào, đương nhiên Diệp Gia sẽ không mở miệng. Không khí trong nháy mắt đông lạnh.
Mồ hôi lạnh trên mặt người đàn bà kia ngày càng nhiều. Rất lâu sau đó, bà ta giống như không chịu nổi giằng co nửa mới chịu thừa nhận. nước mắt của bà ta từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, tay nắm chặt làn váy đến nổi gân xanh đều nổi lên. Cuối cùng cân nhắc nói: "Trong tay ta có cửa hàng của Dương Gia. Nghe nói ở Bắc Đình Đô hộ phủ có một vị tướng giỏi, họ Chu. Nương tử trong nhà lại thích chuyện làm ăn. Hai vợ chồng này rất dễ nhận ra, vẻ ngoài rất xuất sắc."
"Hả?"
Diệp Gia nhướng một bên mày, nghiêng đầu: "... Chỉ có như thế đã nhận ra sao? Thế này cũng quá qua loa rồi."
Lời nói của bà ta tuy rằng không có ngôn từ ác liệt nào nhưng nhẹ nhàng lại có phần đe dọa.
Người đàn bà đó biết Diệp Gia nhìn như trẻ tuổi nhưng thật chất không phải là người dễ bị người khác điều khiển, nên nhất thời bà ta không dám nói có lệ. Bà ta cúi đầu, trên mặt có vài phần dãy dụa. Một lát sau, bà ta nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc ra quyết định: "... Thật ra cũng không phải, chỉ là ta tự mình suy đoán. Là có người báo cho ta biết thân phận của Chu đại nhân."
Thân phận của Chu Cảnh Sâm bị lộ ra ngoài? Trong nháy mắt ánh mắt của Diệp Gia nguy hiểm: "Là ai nói cho các người biết?"
Ánh mắt sắc bén đó, rơi xuống người đàn bà trung niên đang quỳ dưới đất. Người đàn bà trung niên kia hoảng sợ, dường như không nghĩ đến một người ôn hoà như Diệp Gia lại có một ánh mắt sắc bén như thế. Bà ta quỳ trên mặt đất lâu rồi mới lắp bắp nói: "Là một công tử họ Liễu, Kiều già nhất định sẽ được báo."
"Họ Liễu?" Diệp Gia nhăn mày. Người họ Liễu nàng biết cũng chỉ có một người, là Liễu Nguyên. Dòng họ Liễu này cũng không hiếm thấy. Diệp Gia không khỏi suy nghĩ. Lại nói nữa, từ năm ngoái Liễu Nguyên bị điều đi Luân Thai thì không còn nghe tin tức nào nữa. Lần trước Diệp Gia đi Luân Thai cũng không thấy Liễu Nguyên. Không biết công tử họ Liễu lần này có phải là người bản thân mình nghĩ đến hay không. Chỉ là Chu Cảnh Sâm nói lần xuất hành lần này của bọn họ là bí mật. Tin tức lộ ra ngoài như thế thì không thể nào là người ngoài được.
"Trừ các ngươi ra còn có ai biết đến hành tung của chúng ta không?" Diệp Gia nghiêm khắc hỏi: " Liễu công tử kia trông như thế nào?"
Người đàn bà trung niên thấy Diệp Gia Hung dữ như thế thì là hoảng sợ. Bà ta xua tay giải thích nói bản thân không có ác ý gì, gặp Liễu công tử chỉ là tình cờ, vị công tử kia thấy bọn họ đáng thương nên mới trợ giúp. Cũng không có ý tiết lộ hành từng của đoàn người Diệp Gia.
Tuy rằng như thế người phụ nữ trung niên cũng biết lời nói của bản thân không đáng tin cậy nên ngập ngừng nói: "Tiểu phu nhân, khi chúng ta biết được hành tung của phu nhân vẫn chưa tự tiện ra bên nói ra bên ngoài. Liễu công tử kia cũng đã cảnh cáo ta không tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài để tránh rước lấy phiền phức. Hiện tại ta đã cùng đường đương nhiên sẽ biết nặng nhẹ, sẽ không tùy tiện, lộ ra hành tung của các người. Hiện ta chúng ta cũng đã nói thật cũng coi như là có thành ý, mong phu nhân đừng tức giận.'