[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 643 - Chuong 643: Tron Mat Phan Khich (5)

Chuong 643: Tron Mat Phan Khich (5) Chuong 643: Tron Mat Phan Khich (5)Chuong 643: Tron Mat Phan Khich (5)

Bây giờ lại đi quanh Diệp Gia một vòng, bà ta chỉ cảm thấy con dâu đi một chuyến mà người sắp biến thành người giấy rồi: "Gây đi nhiều như vậy cơ al Thằng nhóc Doãn An này, thế này là thế nào vậy!"

Diệp Gia không biết phải làm sao, nhưng được Dư Thi yêu mến như vậy, nàng nghé mà trong lòng cũng thật ấm áp.

Những người đưa Diệp Gia về lần này thật ra đều là hộ vệ của Chu Cảnh Sâm, luôn ẩn mình trong bóng tối âm thầm bảo vệ vợ chồng bọn họ. Nếu như hộ tống Diệp Gia về trấn Đông Hương thì người bên cạnh Chu Cảnh Sâm tất nhiên là sẽ ít đi. Bây giờ đã đưa Diệp Gia trở về xong lại phải lập tức quay trở về Ư Điền. Trong lòng Diệp Gia biết rõ nên để cho bọn họ tự động rời đi: "Đúng là có gầy đi chút ít, đồ ăn ở bên ngoài không ngon nên ăn ít đi."

Nàng vừa nói vừa đi theo Dư thị đi vào trong nhà.

Diệp tứ muội theo Thu Nguyên tới cửa hàng, việc kinh doanh của cửa hàng đã ổn định, Diệp từ muội kiên trì ngày nào cũng ra mở cửa hàng. Diệp Gia theo Dư thị đi qua hành lang vào nhà, thì nhìn thấy hai đứa nhóc mũm mim đang ngồi trên thảm trải sàn trong chính việc nhà chính.

Hai đứa trẻ một đứa tóc đen mắt đen, một đứa tóc xoăn mắt xanh. Trắng trẻo bụ bẫm, giống như Phúc Oa được nặn ra từ hai cục bột vậy. Mặc dù mới ra ngoài được có hai tháng nhưng trẻ con lớn rất nhanh, mỗi ngày một khác. Trước lúc đi hai đứa nhỏ Tiểu Thất, Tiểu Bát còn chưa biết nói, bây giờ đều đã có thể ngọng líu ngọng lô cãi nhau rồi, sức tay cũng mạnh hơn, có thể tranh giành đồ chơi rồi.

Trong tay Ngụy Thư Nhi cầm một miếng điểm tâm và ngồi trên cái ghế gập nhỏ ở gần đó, vừa nhìn thấy Diệp Gia lập tức nhảy ra khỏi chiếc ghế và nhào tới ôm Diệp Gia.

Có điều động tác có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Hứa Nhược, người còn chưa kịp xáp lại gân đã bị Hứa Nhược chặn lại ở bên ngoài. Hứa Nhược trông thì gầy gò thật ra rất khỏe, chỉ một tay là có thể xách được cả 50 cân đồ. Người này trực tiếp xách cổ của Ngụy Thư Nhi và quăng sang một bên: "Ngụy cô nương phải cẩn thận một chút, nhất định không được động vào chủ tử."

Vừa dứt lời thì Dư thị ở bên cạnh Diệp Gia lập tức giật mình.

Bà ta chớp chớp mắt nhìn về phía Diệp Gia.

Trong lòng Diệp Gia có chút khó cử nhưng thật ra là tới tuổi này rồi, cái chuyện nước chảy thành sông cũng chẳng có gì phải ngượng nghịu. Nàng còn chưa nói gì, ánh mắt Dư thị đảo quanh người Diệp Gia một lượt, hai con mắt sáng sáng rực lên.

"... Vẫn chưa ổn định lắm." Diệp Gia ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, điềm đạm nói: "Mới được khoảng một tháng."

Nhận được sự khẳng định của Diệp Gia, đôi mắt của Dư thị bỗng đỏ ửng. Có trời mới biết là bà ta đã mong chờ đứa trẻ này bao lâu rồi, bà ta dựa vào khẩu khí nên mới có thể kiên trì sống sót mà đứng sừng sững ở đây. Nhưng con trai mình bướng bỉnh như thế nào thì chẳng ai biết rõ hơn bà ta, Dư thị mặc dù chưa bao giờ công khai thúc giục Diệp Gia, nhưng trong lòng thì thắp hương bái phật mong chờ chuyện này. Cuối cùng, cuối cùng cũng được như ý nguyện rồi.

"Tốt, tốt, tốt!" Nói liền lúc ba chữ tốt, Dư thị trợn mắt, người cứ như vậy ngã xuống trước mặt Diệp Gia.

Bỗng nhiên Dư thị ngã xuống trước mặt Diệp Gia, thiếu chút nữa hù chết Diệp Gia. Hoàn Bội nhanh chóng tiến lên ngồi xuống rồi cúi ôm lấy Dư thị vào phòng. Tiểu Lê ở phía sau phản ứng chậm rồi từng bước đi mời đại phu. Diệp Gia còn chưa kịp sắp xếp tốt, chỉ vội vàng theo Dư vào thị vào phòng. Kết quả người vừa vào phòng đã thấy Dư Thị mở mắt, roi nước mắt ào ào chảy xuống.

Nàng nhanh nắm bàn tay Diệp Gia trong tay, trong cổ họng nghẹn ngào hồi lâu chỉ nói một câu: ˆĐa tạ Gia nương.

Bản thân Diệp Gia còn đang sốt ruột tại sao bỗng nhiên bà ấy lại té xỉu, nghe thấy một câu như thế nên nhất thời ngẩn ra.
Bình Luận (0)
Comment