[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 651 - Chương 651: San Sang Cho Đi Một Nửa Gia Tài (5)

Chương 651: San Sang Cho Đi Một Nửa Gia Tài (5) Chương 651: San Sang Cho Đi Một Nửa Gia Tài (5)Chương 651: San Sang Cho Đi Một Nửa Gia Tài (5)

Chỉ trong vòng chưa đầy hai năm, Diệp Gia từ một người không xu dính túi đã trở thành người có tài sản như hiện tại. Diệp Gia cảm thấy mình đã bỏ ra rất nhiều, nhưng nhìn chung thì điêu xứng đáng.

Nàng đóng sổ sách lại, hít một hơi thật sâu, những thứ này vẫn chưa đủ.

Một trăm ngàn quân đồn trú, một người tráng hán một ngày ăn sáu lượng gạo, một trăm ngàn sẽ là sáu mươi ngàn cân. Mặc dù gánh nặng nuôi binh không hoàn toàn đổ lên một mình Diệp Gia, nhưng gánh nặng nuôi binh ở địa phận hộ phụ của Bắc Đình và hộ phủ của An Tây cũng đã lớn như vậy. Ruộng tốt không bằng ở Trung Nguyên đồi dào phong phú, lương thực chung quy là ở trạng thái thiếu hụt. . Đến tiếp sau này khó bảo toàn sẽ không gặp tình cảnh nghèo rớt mồng tơi, nàng nhất định phải tiêu trừ nỗi lo vê sau, đảm bảo rằng không có gì sai sót.

Sau khi thống kê tài sản của mình, Diệp Gia lấy danh sách của Dương gia ra và xem qua.

Công việc kinh doanh của Dương gia ở hộ phủ An Tây rất lớn, tổ tiên Ngũ Đại* trước cũng lập hộ phủ tại An Tây, truyền tới Dương lão thái thế hệ này bởi vì bà ta tự tuyệt con cháu mà gãy hương khói. Tổ nghiệp truyền thừa qua nhiều thế hệ, tự nhiên không thể nhỏ, bây giờ rơi vào tay Diệp Gia, Diệp Gia đương nhiên phải tận dụng tốt. Chỉ riêng sổ sách thống kê tài sản của Dương gia cũng dày bằng đầu ngón tay, Diệp Gia lật lại nhìn xem, chưa nói đến những cái khác, riêng số mẫu ruộng tốt đã nhiều đến đáng kinh ngạc.

*thời Ngũ Đại (có năm triều đại thay đổi nhau thống trị vùng Trung Nguyên: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu ở Trung Quốc, 907-960)

Nàng thực sự nghi ngờ liệu Dương gia có chiếm hết đất đai màu mỡ ở An Tây bảo hộ hay không, một gia đình một họ làm sao có thể có hàng nghìn mẫu đất màu mỡ? Việc thu hồi đất đai ở thời cổ đại, cũng không nghiêm trọng như vậy phải không? Hay là nói đã thật sự nghiêm trọng đến mức này?

Diệp Gia càng xem càng kinh ngạc, không chỉ có đất đai màu mỡ, còn có rất nhiều cửa hàng Dương gia, mặc dù phân lớn tập trung ở biên giới An Tây bảo hộ, nhưng cũng có mười sáu cửa hàng, lấy cửa hàng ngọc thạch nữ trang làm chủ, tài sản tự nhiên cũng sẽ không thấp, hai biệt trang trong núi cùng một mỏ núi ngọc cũng đủ khiến người ta há hốc mồm. Hơn nữa ngoài những thứ này, Dương gia còn có vô số vàng bạc châu báu, cổ tịch, thư pháp cùng với kho lương và khế ước bán thân của hàng trăm người hầu.

Chỉ là thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, thủ hạ có nhiều như vậy, Dương lão thái chủ tớ ba người sao lại có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy?

Đầu óc đang nóng bừng của Diệp Gia cũng tỉnh táo lại, điều này ít nhất thể hiện rõ một điều. E rằng phần lớn những thứ này đều rơi vào tay Kiều Chính Nguyên, hoặc phần lớn đều ở trạng thái Dương lão thái không thể điều động được. Ngón tay nàng gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh lach cạch nhẹ nhàng vang lên... Diệp Gia không khỏi suy nghĩ. Bên Chu Cảnh Sâm hiện giờ ra sao, vấn đề khi nào mới giải quyết được? Không nói cái khác, ngàn mẫu ruộng tốt kia giờ này hẳn đã trồng lương thực. Nói cách khác, loại bỏ được Kiều Chính Uyên vậy thì nhiêu lương thực như vậy sẽ được thu vê.

Nàng đang suy nghĩ trong phòng thì đột nhiên có người gõ cửa.

Diệp Gia sửng sốt một lát, sau đó mới tỉnh táo lại: "Co chuyện gì?"

Người đứng ngoài cửa báo tên là Hoàn Bội, Hoàn Bội từ khi trở vê vẫn làm thiếp thân hầu hạ bên cạnh Diệp Gia. Tiểu Lê thỉnh thoảng còn ra ngoài chạy việc vặt, nhưng Hoàn Bội sẽ không bao giờ rời khỏi bên người Diệp Gia. Lúc này nàng ta đang đứng ngoài cửa, nhẹ giọng nói: "Chủ tử, có khách đến cửa."

"Ừm?"

Diệp Gia chớp mắt, thâm nghĩ giờ này mới có thể có ai tới cửa. Hoài Bội bên ngoài lại truyên đến một câu: "Là người Ngô gia."... Người Ngô gia?
Bình Luận (0)
Comment