Chương 653: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (2)
Chương 653: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (2)Chương 653: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (2)
Mọi chuyện xảy ra như thế này đều là vì tên này có lòng tham không đáy: "Ngươi còn dám hỏi? Nếu không phải các ngươi ngu ngốc khiêu khích gây sự, thì sao chúng ta làm sao lại đến nông nỗi này hả? Ta đã nói các ngươi nhiều lần, các ngươi đều không nghe vào! Nếu Ngô gia xảy ra chuyện, đều là đồ ngu ngươi tạo ral"
"Cha..." Ngô Mẫn bị răn dạy đến không dám ngẩng đầu. Nếu nói ban đầu còn dám già mồm, hiện giờ một câu cũng không dám nói.
Mấy huynh đệ bên cạnh thần sắc cũng không dễ nhìn, mặt mày đều âm u: "Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
"Đúng vậy." Đứa con thứ hai của Ngô gia chỉ cảm thấy phẫn nộ, hắn đi ra ngoài một chuyến, khi trở về đã là đã có chuyện như thế, chỉ cảm thấy đã bị tên đại ca không có đầu óc này hại chết,'Nếu thế tử phi nương nương ghi hận Ngô gia như trước, chúng ta cũng không thể bó tay chịu trói chứ? Gia nghiệp lớn như thế..."
Ngô Mẫn phụ họa nói: "Đúng vậy! Dù sao chúng ta cũng phải tìm đường khác tử..."
Ngô Ân vừa nghe thấy đứa con lớn mở miệng đã thấy phiền: "Câm miệng!"
Nếu không phải hắn ta tự cho mình thông cố ý đi khiêu khích Chu gia thì sẽ không có nhiêu chuyện như vậy. Ngô Ân chắp tay sau lưng thật sâu mới thở dài một hơi, trong lòng giống như có một tảng đá lớn đang đè trên đầu ông ta. Chỉ là hiện giờ trách tội con lớn cũng vô dụng, có một số việc kết cục đã định, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự đàn áp của Chu Gia sau đó vẫn còn tồn tại mới là chuyện bọn họ lo lắng nhất hiện giờ.
"Chuyện khác đều dễ xử lý. Chỉ sợ la Chu gia sẽ ghi thù Ngô gia quá sâu, sau khi chuyện này qua đi sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Ngô An đau đầu nhéo mi tâm.
Nếu như tiền cũng muốn nhưng thù hận vẫn nhớ thì đó mới là đại nạn.
Ngô mẫn đảo tròng mắt một vòng, nhẹ liếc nhìn hai đệ đệ. Ngô tam thiếu nãy giờ vẫn không nói chuyện đương nhiên sắc mặt cũng không tốt tí nào. Hắn trong lòng đã hối hận. Sớm biết Chu gia có thân phận như vậy, lúc trước hắn sẽ không nên có mấy động tác nhỏ. Mặc dù lợi nhuận của xà bông thơm cũng cao, nhưng cũng không thể so với son phấn bột nước. Chỉ là bọn hắn quá tham, không bỏ phần tiền xà bông thơm này được cho nên bị động như thế. Nhưng hiện giờ hối hận cũng vô dụng, giống như theo như lời cha hắn ta, có được sự tha thứ của Chu gia quan trọng hơn.
"Cha, chuyện này đến cầu xin phụ nữ không bằng đến trước mặt thế tử gia sẽ tốt hơn. Phụ nữ bọn họ làm việc chẳng phân biệt được nặng nhẹ, hành động theo cảm tình. Vẫn là đàn ông càng càng biết nặng nhẹ hơn." Ngô tam thiếu cảm thấy được chuyện này vẫn còn đường có thể cứu van được, dù sao tiên tài dễ động lòng người: "Lại nói thì thế tử phi nương nương cũng không từ chối thẳng, hẳn là muốn thảo luận với thế tử gia." "Thế tử gia dễ gặp như vậy sao?" Ngô Mẫn còn không học được thông minh, nhân cơ hội xen mồm: "Ngươi cảm thấy thế tử gia một năm có mấy ngày là ở Đông Hương trấn? Ta cảm thấy cầu người không bằng cầu chính mình, chắc chắn sẽ có cách khác."
"Sao đại ca lại nói như thế?"
"Tìm ngũ di nương." Ngô mẫn còn nghĩ đến Đô hộ phủ,Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, Đô hộ phủ dù xuống dốc hơn nữa thì vẫn là thế gia lớn nhất Bắc Đình đích."
Ngô tam thiếu còn nghĩ đại ca sẽ nói ra ý kiến hay gì, nói nửa ngày não chỉ có thể nghĩ được đến đây, nhất thời nghẹn lại.
Ngô Ân cũng lười phản ứng đứa con này. Chỉ liếc nhìn đứa con thứ ba một cái, thở dài một hơi: "Cũng chỉ có thể đợi
"Còn đợi cái gì! Phải đợi cho đến khi toi mạng mất tiền à."
Ngô Mẫn nghĩ đến gương mặt kiêu căng của Diệp, trong lòng cảm thấy đang nghẹn một cục: "Nếu chúng ta báo cáo việc Chu gia ở Bắc Đình Đô hộ phủ cho làm triều đình, không chừng còn có thể đạt được công lớn. Bọn họ công khai Chiếm Bắc Đình Đô hộ phủ, đây là hành vi của phản tặc, đây là ở tạo phản! Nếu chúng ta có thể báo cho triều đình rồi ra tay diệt trừ nhà bọn họ, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy."