Chương 654: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (3)
Chương 654: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (3)Chương 654: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (3)
"Ngươi nghĩ cũng thật đẹp" Không lẽ Ngô Ân là không nghĩ đến chuyện này sao?
Trên thực tế, Ngô Ân đã sớm nghĩ đến gia nhập vào triều đình, nói việc Chu gia làm ở tây bắc sau đó khiến cho bọn họ bị đuổi ra ngoài. Mượn tay triêu đình xử lý một nhà Chu Cảnh Sâm. Bọn họ không chỉ có thể bảo toàn gia sản, mà còn có thể từ đó lập công. Nhưng khả năng chuyện này thành công lớn bao nhiêu? Cả nhà bọn họ bị nhốt ở Bắc Đình, quanh người đều bị quân lính biên cương phong tỏa . Nhóm người kia của Chu Cảnh Sâm chính vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt địa giới của mảnh đất này! Một khi ai đó trong Ngô gia có hành động gì, nói không chừng đám lính kia sẽ vọt vào nhà bọn họ, rồi làm thịt cả nhà Ngô gial
"Ngươi có biết từ Tây Bắc đến Yến Kinh xa bao nhiêu không? Có biết Chu gia luôn ngắm ngầm quan sát Ngô gia sao? Nếu như có hành động gì, nói không chừng người ra khỏi Bắc Đình Đô hộ phủ, Ngô gia chúng ta đã bị Chu gia giết sạch." Sự mạo hiểm này bọn họ đánh cược không nổi!
Ngô Mãn không phục cãi lại: "Tại có thể nói như vậy? Cho dù Chu Cảnh Sâm xuất thân cao quý, thì cũng chỉ là phượng hoàng vào rừng làm cướp”
Ngô Ân cũng hắn ta chọc tức chết, tiến lên đánh hắn ta hai gậy.
"Thật cũng không phải là không thể được." Ngô tam thiếu suy tư một lát, nói: "Nếu chúng ta bỏ gia sản tổ nghiệp ở Đông Hương trấn bên, sau đó lấy lý do phải vận chuyển tơ vàng di nơi khác để phái ra một thương đột. Tuy Bắc Đình Đô hộ phủ cách khá xa, nhưng phải đi ngang qua Ký Châu và Ung Châu. Sau đó để bọn họ chuyển tin tức đến tay yến kinh, chuyện sau lại nói sau."
"Ngươi nghĩ như thế cũng thật là dễ dàng, ngươi cho là tin tức dễ truyền đi như vậy sa? Ngươi có biết người nào có thể tin người nào lại không thể tin sao?" Ngô Ân hỏi lại hắn ta: "Ngươi cho là quan to quý nhân bên ngoài dễ gặp như vậy sao?"
"Thế này cũng không được, kia cũng không được. Không lẽ phải để Chu Gia muốn làm gì thì làm sao?" Ngô Mãn thiếu kiên nhẫn nói.
Ngô Ân xem cũng lười liếc mắt nhìn đứa con cả một cái, mặt bình tĩnh không nói một lời.
Thật ra tình thế bên ngoài đích kém hơn rất nhiều so với Đông Hương trấn. Hàng năm Ngô Ân buôn bán bên ngoài, cũng là bởi vì biết rất rõ nội tình mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bên ngoài nhìn như phồn hoa, thật ra đồ vật được giấu bên dưới sớm đã thối rữa mục nát. Mối quan viên địa vị cao có nhiều người ngồi không mà hưởng, không có mấy chân chính làm việc.
Nói cho cùng bọn họ cũng chỉ là thương nhân tây bắc, cũng không đủ mặt mũi, ngay cả cửa nhà của quan lớn cũng sẽ không mở cho bọn họ vào. Huống chi Ngô Ân cảm thấy mâu thuẫn giữa bọn họ và Chu gia không đến độ không chết không ngừng. Chu gia đến nay vẫn không động vào bọn họ đã chứng minh một việc, ít nhất nếu bọn họ không trêu chọc Chu gia, Chu gia cũng sẽ không dồn bọn họ vào chỗ chat.
Lòng rối như tơ vò, cuối cùng người Ngô gia chỉ có thể ủ rũ rời khỏi Chu gia.
Diệp Gia là không biết mấy đợt suy người của đám người Ngô gia này. Chỉ là dù có biết cũng sẽ không để bọn họ dễ dàng thực hiện được. Từ lúc Chu Cảnh Sâm chuẩn bị bắt đầu mọi chuyện, Chu Cảnh Sâm cũng đã khống chế tất cả trạm dịch và quan đạo ở Bắc Đình Đô hộ phủ. Chỉ cần ra ngoài khỏi Quan Nội đều bị chặn lại điều tra, bất kể là người hay là thư tín, sau khi trải qua hết các vấn để mới có thể cho đi.
Chu Cảnh Sâm làm việc tất nhiên là rất cẩn thận, đương nhiên không cần Diệp Gia lo lắng quá nhiều. Diệp Gia cảm thấy thay vì lo lắng những người khác, không bằng lo việc quản lý người bên mình mới là tốt nhất.
Bên ngoài đã có nhóm binh lính thường trú nghiêm khắc thẩm tra, nhưng Diệp Gia trong tay cũng có không ít việc làm ăn.