Chương 656: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (5)
Chương 656: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (5)Chương 656: Dự Trữ Dược Liệu Và Thuốc Giảm Đau (5)
Ban đầu Diệp Gia chủ yếu tập trung vào thu hoạch trồng trọt, là bởi vì sản lượng lương thực tây bắc không bằng Trung Nguyên, lương thực cự kỳ quý giá. Nàng xuất phát từ việc kiếm tiền và nuôi cả nhà sống tạm mới làm việc như thế. Hiện giờ lương thực cũng đủ, đương nhiên là nhập gia tùy tục, phát huy sở trường.
Nói đến việc chăn nuôi, đây là một lĩnh vực Diệp Gia không quen thuộc.
Kinh nghiệm của nàng đối với chăn nuôi gia súc chỉ dừng lại ở việc nuôi một con sói. Cụ thể phải làm như thế nào còn phải thỉnh giáo dân chúng địa phương. Chỉ là Đông Hương trấn là không có bãi cỏ, bên này thiên về đồng bằng, đất phẳng, đồng ruộng nhiều hơn một ít. Lí bắc trấn ở phương Bắc là thôn có tảng bãi cỏ lớn. Phần lớn thôn dân bên kia đều là lấy việc nuôi gia súc mà sống.
Lí Bắc trấn giáp tây bắc, ở cùng biên giới giáp với Đột Quyết có một đồng cỏ rất thoáng đãng rộng rãi. Rất nhiều tội phạm bị lưu đày đến đây, hiện tại là nơi chăn thả. Nơi này có diện tích nuôi dê lớn, ngoại trừ dân chúng địa phương nuôi dưỡng, ở nông trường phía tây phạm nhân bị lưu đày cũng nuôi trâu.
Khí hậu nơi đây cũng thích hợp cho dê sinh sống. Chỉ có hai vấn đề, bởi vì nơi này giáp giới với Đột Quyết, có thể vì bọn họ cướp mà xảy ra xung đột. Những con dê đó sao cũng là vật sống, có thể chạy được. Nếu có người có ý định trộm, một khi đàn chạy vào thảo nguyên mênh mông vô bờ, đó chính là tổn thất lớn. Vấn đề còn lại là làm như thế nào biến nơi đây là nơi chăn muốn một cách hợp lý.
Mọi người đều biết, nơi này là đất công. Tuy ban đầu này người bị lưu đày bị Bắc Đình Đô hộ phủ quản lý. Hiện giờ theo lẽ thường phải được Chu Cảnh Sâm tiếp nhận. Nhưng dù sao Diệp Gia cũng không phải Chu Cảnh Sâm. Nếu nàng tự tiện làm chủ biến nơi này thành nơi nuôi dễ thì cần có sự đồng ý của đám người dưới chức Chu Cảnh Sâm kia. Chỉ cần một cái không cẩn thận chạm vào lợi ích ai đó, đến lúc đó có thể sẽ rước lấy phiên phức khác nữa.
Hơn nữa, người bị lưu đày đến đây cũng là người lao động. Nếu Diệp Gia muốn chăn thả ở nơi này, đương nhiên là phải dùng những lao động này. Muốn để những phạm nhân đó làm việc cho mình, cũng phải biết rõ điểm lợi hại trong đó.
Trong lòng có tính toán, trước tiên Diệp Gia tìm người đi hỏi thăm việc này một chút.
Lại nói tiếp, nông trường phía tây ở Lý Bắc trấn là nơi tiếp giáp với Toái Diệp trấn, mà hai nơi này đang trong trạng thái nước sông không phạm nước giếng. Trùng hợp chính là, hiện giờ ở Lý Bắc trấn là do Tôn Ngọc Sơn và Diệp Thanh Sơn trấn thủ, mà Toái Diệp trấn bên này là Ô Cổ Tư.
Hiện giờ Ô Cổ Tư xem như là môn hạ đứng đầu của Chu Cảnh Sâm. Tô Lặc Đồ vừa chết, hắn ta ngược lại càng tự hơn so với lúc trước.
Khi Diệp Gia sai người tìm đến hắn ta nói việc này, hắn ta không có biểu hiện sẽ kiên quyết phản đối.
Tuy Ô cổ tư là một đầu lĩnh thô lỗ, nhưng cũng hiểu được kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hắn không muốn dính dáng đến đương nhiên là chấp nhận, nhưng có một số việc không phải đơn giản như vậy. Quan hệ trong quân cũng là một mớ phức tạp. Ô Cổ Tư đưa ra một lời giải thích: "Việc này chỉ cân điện hạ không phản đối, thuộc hạ nhất định sẽ cẩn tuân sai bảo."
"Cha, chúng ta không thể ngồi chờ chết." Đợi ba ngày, không đợi được phản hồi Chu gia, trong lòng Ngô Mẫn càng ngày càng hoảng.
Hắn vốn là người thiếu kiên nhẫn, lại còn cực kỳ ngạo. Hiện giờ biết rõ việc làm ăn trong nhà bị người khác ngấm ngầm cản trở. Tình cảnh trong nhà bi thảm đến đêm không thể ngủ: "Nếu Chu gia vẫn không hồi âm thì nhà chúng ta cứ chờ như vậy sao? Nữ nhân Diệp thị kia hiển nhiên sẽ không tính buông tha chúng ta. Lúc này đắc thế, không chừng sau lưng đang có âm mưu gì.