Chương 669: Nhưng Ai Đã Ra Lệch? (6)
Chương 669: Nhưng Ai Đã Ra Lệch? (6)Chương 669: Nhưng Ai Đã Ra Lệch? (6)
Vì đảm bảo chuyện đào hầm bí mật không bị phát hiện, Chu Cảnh Sâm đã sắp xếp mấy công tượng làm việc Chu gia rời khỏi Đông Hương trấn. Tôn Tuấn câm một đèn lồng đi tuốt đẳng trước, Diệp Gia, đám người Dư thị từ người cầm đuốc di theo sau.
Căn hầm này được xây rất cẩn thận, trên đường đi có thể chứa cùng lúc hai người. Tuy đường hầm đã được thông khí, nhưng phía dưới ẩm ướt không có ánh sáng, không khí vẫn không thể tốt như trước được. Trí nhớ Tôn tuấn quả thật tốt đến thần kỳ, dẫn theo theo người khác không đi lầm đường. Không đến thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ đã đến một lối khác của đường hầm.
Lối ra của căn hầm này nằm ở mặt sau núi đá ở phía sau phủ đệ. Khi đến nơi, Dư thị bởi vì thiếu dưỡng khí đã muốn hôn mê.
"Phía dưới tối om quả thật không phải là nơi người có thể ở, nếu cơ thể yếu một chút, sợ là phải hôn mê bên trong." Diệp Tứ Muội đỡ dư thị ngồi một hồi lâu, rồi nàng ấy mới đi đến đây. Cũng thở hổn hển từng nhịp.
Diệp Gia đến hoàn hảo, đây mới là lối ra thứ nhất, còn có hai lối ra khác.
Đứng trong rừng nhìn xung quanh. Mặc dù đường hầm ngắn, vị trí lại cực kỳ bí mật. Chỉ là nếu có người bao vây Chu gia ở xung quanh cánh rừng này hoặc là nhiêu người hơn một chút thì đường hầm này không được tính là an toàn. Ở quan đạo phía đông gần đây cũng có một lối ra của đường hầm, nhưng lại rất xa, nếu như đi xuống đó thì chắc phải chịu khổ một phen.
Diệp Gia hít sâu một hơi, không muốn đi xuống cũng phải đi xuống.
"Còn có hai con đường cũng đi xuống nhìn một chút." Diệp Gia đứng lên từ: "Đỡ phải khi đến lúc đó hoảng loạn không biết đi như thế nào."
Dư thị có chút không muốn đi xuống, nhưng Diệp Gia nói đúng, vẫn là nên đi để quen thì tốt hơn.
Đã qua giờ ngọ bọn họ tiếp tục đi theo Tôn Tuấn. Mặc kệ có quen đường hay không, cuối cùng đều đã đi ra. Lối ra thứ hai của đường hầm đi từ Đông Hương trấn đến gần Tứ Đạo thôn, vị trí của lối ra thứ ba có chút lộ ra bên ngoài. Lối ra này năm ở một quan đạo gần Đông Hương trấn, năm ở phía sau một ngôi miếu đổ nát. Mỗi một lối ra Diệp Gia đều nhìn kỹ. Nếu thật sự muốn chạy trốn thì thông đạo bên này mới là thuận tiện nhất
Trong lòng cân nhắc xem có nên để một chút đồ ở đây hay không, nếu thật sự gặp chuyện không may cũng có biện pháp khẩn cấp.
Dư thị thấy nàng vừa ra ngoài đã bắt đầu nhìn xung quanh, uống một ngụm nước rồi mới hỏi: "Gia nương đang nhìn gì thế?"
"Không” Diệp Gia cũng nên trở về, bốn phía căn miếu đổ nát có rất nhiều cây cối và cỏ dại. Vốn có rất ít dân chúng ở Đông Hương trấn tin phật, có cái chùa miếu đã xem như ngạc nhiên. Nhưng thiếu đi sự cúng bái thắp hương của các tín đồ, nên chùa miếu này cũng đã hoàn toàn hoang phế. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên không trung, không biết khi nào trời đã tối: "Ở dưới hầm chạy tới chạy lui, chắc là đã mệt mỏi rồi. Sắc trời đã tối muộn, cũng nên trở vê nghỉ ngơi."
Đầu đã đi qua, đương nhiên không cần phải đi đường hâm nữa. Vài người trở vê Chu gia, trời cũng đã tối đen như mực.
Vừa về đến nhà Diệp Ngũ Muội đã làm bữa tối xong. Chạy dưới hầm cả một buổi trưa, ai nấy cũng đã mệt, bọn họ dùng xong bữa tối thì về phòng mình nghỉ ngơi. Diệp Gia sờ đầu Tôn Tuấn, trí nhớ của đứa nhỏ này thật sự rất mạnh. Tuy Tôn Tuấn không phải là người Chu gia hay là người Diệp gia, nhưng Diệp Gia cũng luyến tiếc lãng phí một mầm non tốt như thế: "Tuấn Tử năm nay bảy tuổi rồi sao?"
Tôn Tuấn là đứa nhỏ im lặng hơn rất nhiều so với trẻ con bình thường, cặp mắt đen láy. Nghe vậy gật đầu.
"Bữa nào tìm sư phụ cho ngươi." Vẫn đi theo Dư thị trì hoãn đọc sách, bình thường Dư thị dạy đều lấy nhuy tỷ nhi là chính. Nhuy tỷ nhi năm nay mới hơn năm tuổi, vẫn còn đang trong giai đoạn nhận thức.