Chương 681: Chu Cảnh Thần Đã Trở Lại (4)
Chương 681: Chu Cảnh Thần Đã Trở Lại (4)Chương 681: Chu Cảnh Thần Đã Trở Lại (4)
Sau khi bước vào thì nóng lên, nàng đập vào cánh tay của Chu Cảnh Sâm, ám chỉ hắn hãy thả nàng xuống.
Trên nền phòng ngủ có trải thảm, sẽ không dễ bị ngã. Chu Cảnh Sâm thả người xuống, Tiểu Lê lập tức sai người bưng nước nóng tới.
Chu Cảnh Sâm cởi áo choàng ra, lâu lắm chưa về, bày trí trong phòng đều khác rồi.
Hắn chậm rãi nhìn quanh căn phòng, vẻ mặt từ mềm dẻo đã chuyển sang hiền lành. Nếu nói trước khi hắn rời đi trong phòng còn giữ một ít vật phẩm của hắn, bây giờ không còn gì hết. Sách trên giá cũng được thu dọn, đồ đạc đặt trên bàn cũng đổi thành sổ sách kế toán. Ngay cả chỗ mà hắn thường ngồi cũng trở thành chỗ của Diệp Gia, Chu Cảnh Sâm bất lực ôm trán, nương tử nhỏ này thật là vô tình khiến người ta đau xót mà.
"... Gia nương, nàng có để lại ngăn kéo trong nhà cho ta không?”
Lâu sau, Chu Cảnh Sâm mới hỏi.
Diệp Gia do người, khựng lại một lát, làm bộ chỉ trách hắn: "... Đừng nói đau xót như vậy, ta đâu có bá đạo như vậy được không.”
"Ồ" Chu Cảnh Sâm rửa mặt: "Mấy cái?"
Diệp Gia: "Ba cái.'
Chu Cảnh Sâm dừng việc lau mặt lại, quay đầu qua, nghẹn ngào nhìn Diệp Gia.
"Thêm một cái tủ nữa."
Diệp Gia cũng không ngờ hắn lại trở vê sớm như vậy. Nàng còn cho rằng phải mất ít nhất một năm mới dẹp loạn được những tên loạn tử đô hộ phủ An Tây đó. Dù sao Chu Cảnh Sâm cũng tốn hai năm mới nắm được Bắc Đình, với tình hình có bộ phận cũ của Bắc Đình. Thông thường mà nó, đô hộ phủ An Tây lớn hơn nhiều so với Bắc Đình, Diệp Gia ước tính trong một năm là quá cao: "Chàng cũng không có gì nhiều, mấy cái thứ áo quần rách nát đó không cần cũng được...'
Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm càng sâu lắng, tiếng của Diệp Gia càng về sau nói càng nhỏ, cho tới khi trở nên: "Cùng lắm ta mua mới cho chàng."
"Ừ.' Chu mỗ nhân thích ăn cơm mềm có lý không sợ gì: "Một nửa giường của ta là được."
Diệp Gia:
Chu Cảnh Sâm vội vàng quay về, không làm kinh động đến bất cứ ai liền đi vào viện tử. Dư thị nhận được tin tức cũng là chuyện rất lâu sau đó, nhưng bà ấy cũng không vội vàng tới làm phiền. Chỉ đợi đôi phu thê trẻ rảnh rỗi sẽ tự mình qua
Nghỉ ngơi một lát, Chu Cảnh Sâm thay một bộ y phục rồi đến chỗ Dư thị.
Dư thị đã mong chờ từ lâu, Diệp Gia chỉ nửa năm chưa gặp Chu Cảnh Sâm, còn Dư thị chí ít cũng bảy tám tháng chưa gặp người rồi. Một bóng người mảnh khảnh màu xanh nhạt phap phới chiếc áo choàng gió tuyết bước vào từ ngoài cửa, hơi lạnh buốt đọng lại thành sương ở trên lông mày của hắn. Vẻ bề ngoài phong trần trước đây của Chu Cảnh Sâm tại nơi hội tụ ánh sáng và bóng tối ngày càng trở nên lạnh lùng, Dư thị dường như sửng sốt khi nhìn thấy hắn.
Đợi người tiến lại gân, cuối cùng Dư thị mới tỉnh táo lại: "Về rồi sao?"
"Dạ." Chu Cảnh Sâm tiến lại gần, rồi giơ tay lên cởi áo choàng ra, quỳ xuống vái đầu ba cái với Dư thị. Lâu lắm không gặp, trong lòng hắn luôn có một cảm giác mắc nợ nương thân: "Gần đây sức khoẻ của nương có tốt không?"
"Nương rất khỏe, rất khỏe." Dư thị vội vàng tiến tới trước kêu người đỡ dậy.
Lâu rồi không gặp, bà ấy khó mà giấu được sự kích động trong lòng, rảo quanh Chu Cảnh Sâm mấy vòng quan sát kỹ lưỡng hắn. Thấy hắn khỏe mạnh, trên người không có vết thương nào thì trong lòng cảm thấy yên tâm. Bà ấy không hiểu rõ chuyện ở bên đô hộ phủ An Tây, nhưng trước giờ Dư thị sẽ không khoa tay múa chân với những chuyện mà chỉ biết nửa vời. Chỉ vỗ vào vai của hắn, kéo hắn tới ngồi bên cạnh rồi mới hỏi thăm tình hình bên ngoài của hắn.
Đánh trận ở bên ngoài, đương nhiên thế cục không dễ dàng chút nào. Bị thương bị mệt là chuyện khó tránh, Chu Cảnh Sâm tránh nói những chuyện nghiêm trọng mà chọn nói những chuyện nhẹ nhàng. An ủi tâm tư của Dư thị, một lát sau mới nói chuyện của Dư gia.