[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 684 - Chương 684: Trải Nghiệm Thử Đi (3)

Chương 684: Trải Nghiệm Thử Đi (3) Chương 684: Trải Nghiệm Thử Đi (3)Chương 684: Trải Nghiệm Thử Đi (3)

Bây giờ chớp mắt đã to như vậy rồi, Chu Cảnh Sâm vẫn muốn vừa về sẽ đích thân sờ. Cũng là may mắn, bình thường đứa bé rất lười động đậy, không biết có phải do biết được là phụ thân đã trở vê không, đá vào tay của Chu Cảnh Sâm. Đột nhiên thấy tay có gì đó là lạ, Chu Cảnh Sâm suýt nữa kích động đứng dậy. Trong chốc lát hai mắt sáng lên: "Nó động đậy rồi?"

"Ừ.' Diệp Gia cũng đã quen rồi: "Đứa trẻ này rất lười, bình thường lười động đậy, chàng gặp may đó.

Chu Cảnh Sâm không nhịn được nở một nụ cười tươi như hoa.

Diệp Gia liếc nhìn hắn mấy lần, cũng không cố tình tạt gáo nước lạnh. Bây giờ cái thai cũng đã lớn rồi, thật ra việc đi lại rất khó khăn. Nhưng cũng thật là may mắn, đúng lúc đây là thời điểm lạnh nhất trong mùa đông nên cũng không cần phải ra ngoài. Nhưng nghĩ đến trình độ y học của thời cổ đại, bình thường Diệp Gia cũng phải đi nhiều vận động nhiều, để sau này không bị khó sinh.

Tay của Chu Cảnh Sâm để trên bụng của nàng rất lâu, bị thằng nhóc đá bốn năm lần mà miệng vẫn nhếch mép cười. Ánh mắt của Diệp Gia liếc nhìn hắn, vô tình ánh mắt lại rơi trúng đôi môi đỏ thẫm của hắn. Bất giác nàng từ từ vươn người lên xoay mặt qua đặt đôi môi của mình vào đôi môi của hắn.

Hơi thở ấm áp đến gần, lông mi của Chu Cảnh Sâm nháy nháy rung lên.

Mặc cho Diệp Gia liếm môi của hắn, từ từ hé ra để cho đầu lưỡi của nàng tiến vào trêu chọc hắn. Tuy nói bọn họ thành thân đã hơn một năm rưỡi rồi, thật ra số ngày gần nhau rất ít. Vốn tưởng là Chu Cảnh Sâm đang ở độ tuổi huyết khi sung mãn, người yêu đang ở trong lòng, bị nàng thân mật như vậy đương nhiên sẽ lập tức có phản ứng. Nhưng vì nghĩ hiện tại thân thể Diệp Gia nặng nề, hắn có muốn làm gì thì cũng phải kiêm chế.

Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng khẽ cọ sát của quần áo, ngoài cửa sổ tuyết lớn khắp trời, thỉnh thoảng bị gió thổi vào trong phòng. Tiếng mút nhẹ đan xen với hơi thở có chút nặng nề, Chu Cảnh Sâm bị người ta đè ngã xuống chiếc giường mềm, chiếc áo màu xanh và mái tóc đen mượt mà lướt xuống mặt đất.

Một tay của hắn cẩn thận vịn ở eo của Diệp Gia, chân dài chống ở dưới nên để hai người không bất ngờ ngã xuống. Hơi thở bị người khác cướp lấy, Chu Cảnh Sâm chỉ cảm thấy bản thân bị người này ép chết: "Gia nương, Gia nương nàng đừng gây sự nữa."

Gia nương cũng không phải gây sự, người của mình, nàng nếm thử mùi vị không được sao?

Hôn rất lâu, Chu Cảnh Sâm thực sự không chịu nổi nữa mới đột nhiên ra tay, nhẫn tâm đẩy nàng ra. Lúc này môi của hắn đã đỏ giống như tô son, trong mắt cũng có màu nước. Chu Cảnh Sâm từ từ vươn người đứng thẳng dậy, đôi mắt run rẩy nhìn nàng. Vốn dĩ Diệp Gia chính là bị quỷ ám cho nên lúc đó mới không thấy xấu hổ. Nghiêng đầu nhìn hắn, quang minh chính đại ham muốn sắc đẹp. "Đại phu nói thế nào?" Hơi thở của Chu Cảnh Sâm có hơi nặng nề, mắt cũng rất sâu thắm.

Diệp Gia chớp chớp mắt: "Nói gì cơ."

"Mang thai tháng này rồi có chịu được không?" Chu Cảnh Sâm hỏi không hề có chút tránh né, nói thẳng và trực tiếp.

Diệp Gia: "Chàng nghĩ gì vậy? Ta chỉ là nếm thử mùi vị."

"Ồ?" Chu Cảnh Sâm cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, không biết từ lúc nào tay của nàng đã sờ trúng chỗ nào đó: "Thử như vậy sao?"

Diệp Gia: "...'

Hắn quan tâm nàng thử như thế nào sao? Dù sao là người của nàng, muốn thế nào mà chẳng được chứ? Trong lòng tức giận vô cùng, Diệp Gia trợn mắt nhìn hắn, trực tiếp đứng dậy khỏi giường. Đúng đúng tuyết càng ngày càng lớn, trời cũng dần tối. Diệp Gia mới bước xuống, một cái đầu nhỏ thò ra ở ngoài cửa. Trên các đầu nhỏ đó là một lọn tóc xoăn nhỏ, một đôi mắt chớp chớp màu xanh lục đang nhìn Diệp Gia uống nước.

Buổi chiêu Diệp Gia mới bắt cậu nhóc một lần, thằng nhóc này không sợ chết còn quay trở lại: "Tiểu Bát, sao con lại chạy tới đây nữa vậy?"
Bình Luận (0)
Comment