Chương 694: Sao Ngươi Chọn Được? (3)
Chương 694: Sao Ngươi Chọn Được? (3)Chương 694: Sao Ngươi Chọn Được? (3)
Triệu Vĩ Thanh, Công bộ. Thì ra cũng giống người nọ lúc trước, bị vụ án tham ô cứu trợ thiên tai lũ lụt ở Lĩnh Nam bị liên lụy lưu đày vào bốn năm trước. Xem ra nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có người này tương đối đáng tin cậy. Bốn gã còn lại vẽ bản thiết kế chẳng khác gì lấy râu ông nọ cắm căm bà kia. Chu Cảnh Sâm cũng không có ý xử tử những người này, chỉ để Triệu Vĩ Thanh ở lại, đám còn lại từ đâu tới thì trở về chỗ đó.
Trong bảy người còn lại một người, Chu Cảnh Sâm sai người tìm nơi tắm rửa cho Triệu Vĩ Thanh, sau đó dẫn người đi thẳng ra ngoại thành.
Triệu Vĩ Thanh nhậm chức ở Công Bộ đã lâu, có vốn hiểu biết khá rộng về phương diện xây dựng kiến trúc. Vừa đến gan tường thành, hắn ta đi xem tháp canh trước. Tháp canh là kiến trúc bằng gỗ, khi Chu Cảnh Sâm xây dựng nó, hắn chuyên chọn gỗ bạch dương cứng rắn. Nhưng có lẽ là do tháp được xây hơi cao hoặc tồn tại vài thiếu sót ở phân móng nên tháp canh này không thể kiên trì quá lâu.
".. Muốn sửa cái tháp này thì phải đổi một phương thức khảm hợp khác, rất cân một thợ mộc dày dặn kinh nghiệm." Sau khi nhìn qua một lần, Triệu Vĩ Thanh suy tư một lát rồi cho ra kết luận này: "Nếu tìm được thợ mộc giỏi, tiểu nhân có thể vẽ ra rồi bảo thợ mộc làm theo là được."
Chu Cảnh Sâm cũng đoán được có lẽ là do phương thức khảm hợp không đủ kiên cố, mấy tòa tháp canh này mới dễ dàng bị tuyết đọng đè sập như vậy. Nhưng thợ mộc giỏi ở Tây Bắc không nhiều, thảm thực vật ở đây không phong phú như Trung Nguyên. Phần lớn bá tánh rất ít xài vật dụng bằng gỗ, nhà cửa cũng không thường xây gỗ. Nói cách khác, nghề mộc ở đây thực ra không phổ biến. Tay nghề đương nhiên kém hơn một số thợ mộc lão luyện coi đây là nghề gia truyền ở Trung Nguyên. Nhưng chỉ cần Triệu Vĩ Thanh có thể vẽ tranh ra, để thợ mộc làm theo bản vẽ, hắn hẳn là có thể làm được.
Đã sớm đoán được tình huống này, tuy có chút phiên phức nhưng Chu Cảnh Sâm cũng không phản đối.
Sai người dẫn Triệu Vĩ Thanh về sắp xếp chỗ ở, hắn thì ra lệnh cho tìm thợ mộc có tay nghề tốt. Vốn tưởng chuyện sẽ được giải quyết rất nhanh lại bị trì hoãn hơn mười ngày. Diệp Giai ở nhà thật sự rất chán, xem xong sổ sách, cơm nước cũng không cần nàng tự tay làm. Chợt nghĩ bây giờ trấn Lý Bắc không có chiến tranh, nếu là chuyện tu sửa tường thành, không chừng nàng có thể giúp được.
Thành thật mà nói, lân trước khi Chu Cảnh Sâm xây tường thành, Diệp Gia đã nghĩ đến việc thẳng thắn với Chu Cảnh Sâm chuyện mình biết xây dựng. Nhưng thấy hắn hình như có biết những kiến thức liên quan, sự vụ bên thành trại cũng an bài đâu vào đấy nên nàng không nói gì nữa.
"Nương, nương nói xem tướng công ở thành trại bên kia có gặp phải phiền toái gì không?” Diệp Gia chán đến độ mốc meo cả người: "Đi mấy ngày rồi chưa về." Dư thị nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, bất ngờ liếc nhìn Diệp Gia.
Không phải bà ấy chuyện bé xé ra to, thật sự là vợ chồng son thành hôn lâu như vậy, đây là lân đầu tiên bà ấy nghe chính miệng Diệp Gia nhắc tới Chu Cảnh Sâm. Chớp mắt một cái, Dư thị không có cố ý lôi chuyện này ra. Chỉ quay người nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Phương bắc không có chiến tranh, chắc chỉ là do gió tuyết quá lớn làm chậm trễ lộ trình, nó tạm thời không về được?"
Diệp Gia vừa nhìn bên ngoài cảm thấy cũng đúng. Tuyết lớn như vậy, xe ngựa chắc là cực kỳ không dễ đi: "Trời năm nay lạnh quá, không biết bá tánh nghèo khổ có chịu đựng được không...'
Nàng sẽ luôn nhớ đến khung cảnh tứ phía lộng gió của Chu gia hồi mình mới xuyên qua, lúc ấy nàng nằm trên giường không thể động đậy. Dù có đắp chăn nhưng tay chân vẫn không ấm lên chút nào. Khi đó còn chưa phải là thời điểm lạnh nhất, hôm nay lạnh như vậy chẳng khác nào lăng trì người ta.