Chương 695: Sao Ngươi Chọn Được? (4)
Chương 695: Sao Ngươi Chọn Được? (4)Chương 695: Sao Ngươi Chọn Được? (4)
Diệp Gia nghĩ bây giờ nếu mà có giường đất thì có thể chống chọi được, đốt chút củi ít nhất cũng ráng qua.
Mấy người ngôi trong phòng Dư thị, Diệp Tứ muội và Diệp Ngũ muội mỗi người dắt một nhóc con đi chung từ hành lang gấp khúc bên kia. A Cửu hiếm khi về, nhưng đã về là không chịu ngồi yên, lại dẫn theo một đám huynh đệ lên núi săn thú. Cửa hàng Tây Thi đóng cửa, Diệp tứ muội rảnh quá bèn học phối trang điểm váy áo với Dư thị.
Diệp Ngũ muội dành cả ngày để mày mò nấu ăn và thường muốn nghĩ ra những công thức mới. Nếu là trước đây nàng ấy sẽ không có điều kiện để làm chuyện này. Bây giờ Chu gia phất lên rồi, đồ ăn trong hầm cũng nhiều, đủ để nàng ấy mày mò. Mùa đông này chưa qua một nửa Diệp Ngũ muội nghĩ ra nhiều món ăn mới. Lúc này trong tay lại bưng một đĩa bánh quai chèo thơm phức.
"Nếm thử đi, tỷ, đại nương." Diệp Ngũ muội mặc áo choàng màu hồng cánh sen, mặt trang điểm nhẹ, vừa đáng yêu vừa tươi sáng: "Muội cho thêm một ít sữa dê vào bột rồi nhào thành cái bánh quai chèo này, mùi vị thơm ngọt hơn nhiều đúng không?"
Diệp Gia hiện không dám ăn nhiều, sợ đứa nhỏ bự con quá đến lúc sinh lại khó ra. Kiềm chế nếm thử một miếng nhỏ, mắt sáng lên: "Ngon lắm, bỏ trứng vào à? Vị ngọt vừa phải."
Dư thị cũng nếm thử một miếng, nhất thời cũng hơi kinh ngạc: "Món này còn ngon hơn đồ ăn vặt trong cửa hàng điểm tâm trên trấn."
Diệp Ngũ muội vui mừng cười híp mắt. Lúc nàng ấy rời khỏi Luân Đài, sư phụ cho nàng một ít bí quyết gia truyên. Diệp Ngũ muội tính chờ thời cơ chín muồi sẽ mở một cửa hàng trên trấn. Vốn dĩ nàng muốn mở một cửa hàng ở Luân Đài, nhưng bây giờ cha mẹ Diệp Gia còn ở đó, nàng ấy không dám về, đành quyết định cắm dùi ở trấn Đông Hương, ở luôn trong nhà tỷ tỷ. Đến lúc đó mở một tiệm quán ở gần gian hàng Tây Thi, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.
"Tỷ tỷ, ngươi xem với trình độ này có thể mở cửa hàng không?" Gần đây Diệp Ngũ muội nghĩ ra không dưới mười món ăn. Ăn chính và ăn vặt đều có. Ai cũng biết Diệp Gia rất kén ăn, người ngoài nói ngon nàng ấy không tin mà chỉ chăm chú nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia ăn một miếng, kiềm chế không duỗi tay ra nữa: "Mở được đó."
Câu này khiến Diệp Ngũ muội mặt mày hớn hở: "Vậy được, đầu xuân sang năm, muội sẽ mở một cửa hàng trên trấn."
Diệp Gia không cảm thấy cửa hàng có gì không ổn, ngược lại Dư thị và Diệp Tứ muội nhìn Diệp Ngũ muội với vẻ mặt khá kỳ lạ, mày chau lại, trông vô cùng lo lắng. Không phải Dư thị chướng mắt Diệp Ngũ muội, mà đến đầu xuân Diệp Ngũ muội cũng mười sáu rồi. Cô nương nhà bình thường vốn phải kết hôn ở độ tuổi này, Diệp Ngũ muội ngược lại chẳng hề có ý định đó.
Nhưng tình huống của Diệp gia Dư thị cũng rõ ràng, gặp phải một đôi cha mẹ không để ý đến sống chết của nữ nhi như vậy, quả thật khiến người ta tổn thương. Trầm ngâm một lát, bà ấy há mồm hỏi: "Ngươi thật không định lập gia đình ư?”
Nụ cười của Diệp Ngũ muội chùng xuống, Diệp Tứ muội bên cạnh cũng lộ vẻ buôn bã: "Không gả chồng vì cha mẹ làm bậy tính ra cũng không đáng. Ngũ muội, nữ tử chung quy vẫn phải lập gia đình, ngươi đang ở thời điểm tốt để bàn chuyện hôn sự. Hết cái tuổi này rồi, e là sẽ khó tìm được người phù hợp...'
"Hơn nữa, ngươi đặt mua sản nghiệp ở cái tuổi này." Dư thị nói: "Lỡ bị cha mẹ ngươi phát hiện, chỉ cần họ muốn là có thể nước chảy thành sông mà đào đi."
Nữ tử chưa gả đương thời không có quyền sở hữu tài sản. Cho dù là tiên mồ hôi nước mắt tự tay kiếm được, cũng không có tư cách. Luật pháp Đại Yến quy định, sản nghiệp của nữ tử chưa gả là thuộc về gia đình họ cha. Nói cách khác, chỉ cần Diệp Đồng Sinh muốn là có thể thẳng lưng mà lấy đi.